"Sau đó thế nào." Trần Vũ Phong tò mò hỏi.
"Chẳng thế nào cả." Yuta nhún vai "Bởi vì hai người đi chung đường nên mới gặp nhau thôi, sau đó ông vô tình nhìn thấy tinh linh nhỏ ló ra từ trong tóc của người đó, nhưng khi kịp phản ứng thì người đó đã biến mất, lúc đó ông mới khẳng định mình đã nhìn thấy Elf."
"Ông ấy không đi tìm tiếp à."
"Không, ông ấy đã gặp mẹ em sau đó trở về chủ thành sinh sống."
"Vậy sao em lại ở rừng vàng." Mạnh Kỳ hỏi.
"Bởi vì em không khác gì người bình thường, lúc sinh em ra bà ấy đã mất, cha em vì không muốn bỏ rơi em nên đã rời khỏi chủ thành đến với rừng vàng nơi có sự đồn thổi về Elf." Yuta cúi mắt xuống che đi sự buồn bã.
Trần Vũ Phong ôm cậu nhóc vỗ về "Nếu không muốn nhớ lại thì cứ quên đi, hiện tại không phải tốt rồi sao."
"Em không sao, để em kể hết." Yuta lắc đầu rồi tiếp tục kể.
Thế giới này có một luật lệ, con cái của người cầm quyền trong nhóm binh sĩ nếu như con cái chỉ là người bình thường thì sẽ không được hoàng gia xem trọng, sẽ không được sống ở chủ thành. Bởi vì mẹ đã mất nên không có nguời nuôi dưỡng, nếu như cha Yuta vẫn muốn tiền đồ của mình thì phải vứt bỏ hoặc để người khác nuôi hộ, nhưng tỷ lệ trẻ em bị vứt bỏ sống sót là rất thấp, cuối cùng cha Yuta quyết định từ chức và mang con mình đễn vùng đất được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2930403/chuong-54.html