Hai ngày trôi qua giống như một cái chớp mắt.
Lãnh địa Marata, bên trong căn nhà hai tầng sang trọng ở chính thành, một nhóm người từ trong hôn mê tỉnh dậy thần kinh căng chặt.
"Đây là đâu, Vũ Phong, Như Yến, Yuta." Mạnh Kỳ mở mắt nhìn căn phòng xa lạ mà mê man.
"Anh Kỳ, Như Yến chị ấy, chị ấy...." Yuta nghe tiếng gọi liền nhảy khỏi giường đi đến gần Mạnh Kỳ.
Cậu nhóc tỉnh dậy sớm hơn một chút, nhưng cậu nhóc không ngồi dậy mà yên lặng nằm khóc một mình, cơn sốc đã qua nhưng nỗi đau vẫn còn đó, ký ức tốt đẹp của bọn họ chẳng thể nào phai nhòa.
"Anh biết, anh biết rồi, chỉ là anh quen miệng mà thôi." Mạnh Kỳ xoay đầu nhìn cậu nhóc hai mắt đã sưng đỏ mà cười khổ nói.
"Vâng." Yuta cúi đầu, nước mắt lại muốn rớt xuống nhưng cậu nhóc cố gắng kìm nén lại.
"Đúng rồi đây là đâu."
"Em không biết." Yuta lắc đầu "Trong phòng chỉ có ba người, em, anh cùng anh Roma."
"Roma, cậu ta sao rồi." Mạnh Kỳ lòm còm ngồi dậy, tìm kiếm cái giường có người nằm.
Roma lúc này rất im lặng cậu ta cũng chẳng nhúc nhích, dù cho có người nhắc đến tên mình cũng chẳng quan tâm.
"Cậu ta tỉnh chưa." Mạnh Kỳ xuống giường muốn đi lại xem tình hình của Roma.
Roma nghe Mạnh Kỳ nói cũng không trả lời mà ngồi dậy, khuôn mặt cúi xuống đụng vào lòng ngực mình.
"May quá cậu cũng tỉnh rồi." Mạnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm cũng không tiếp tục đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2930326/chuong-94.html