Chương trước
Chương sau


Tộc rồng, một bộ tộc đứng đầu các bộ tộc, tuy số lượng chúng ít nhất nhưng sức mạnh chúng có thể hủy diệt các bộ tộc khác chỉ bằng một hơi thở.

Hầu như trên thế giới này không ai không sợ hãi loài rồng, tuy nhiên họ càng mơ ước sức mạnh to lớn của chúng.

Từ thời xa xưa khi loài rồng chấp nhận làm thậu thuẫn cho nhân loại thì chẳng còn bất kỳ loài thú nào dám bén mãn đến gần, nhưng sau khi con người nhận lấy sức mạnh của tà thú cùng thần thú mà đánh đuổi bọn chúng thì đã chẳng còn tin tức nào nữa.

Sau khi những người triệu hồi mang sức mạnh nguyên tố đế với thế giới này thì những cuộc săn đuổi đã diễn ra, tuy nhiên những người săn đuổi những bộ tộc khác đã hoàn toàn không còn tin tức, cuối cùng nhân loại chỉ xem các chủng tộc khác là truyền thuyết mà truyền miệng trong nhân gian.

Cũng từ đó loài rồng hoàn toàn không còn thấy xuất kể cả những dấu vết của chúng cũng không lưu lại trên lãnh thổ của loài người.

Đến cả những bộ tộc khác cũng không còn nhìn thấy loài rồng, bọn họ đã khẳng định rằng loài rồng đã hoàn toàn biếm mất khỏi thế giới này, một sự diệt vong.

“Không thể nào.” Alin sau khi nghe Đại Bạch nói liền lắc đầu phủ định, loài rồng đã biến mất cách đây hang thập thế kỷ rồi, cho dù có nơi ẩn chứa sức mạnh của chúng nó thì theo thời gian cũng đã hoàn toàn tan biến trong không khí, không thể nào đế hiện tại vẫn còn lưu lại được.

“Không, tôi nghĩ chuyện này có thể lắm.” Trần Vũ Phong lại cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra “Tại sao hắn ta phải dẫn dụ anh đến tận lãnh đại Riudum, có phải nơi đó đã giam giữ linh hồn anh đúng không.”

Alin gật đầu cũng cảm thấy kỳ lạ “Đúng vậy, linh hồn tôi đã bị giam dữ tại đó, tôi không biết tại sao lại như thế.”

“Nếu nghĩ đến nguyên nhân thì có hai khả năng.” Trần Vũ Phong đưa hai ngón tay lên rồi nghiêm túc nhìn Alin “Một, linh hồn của anh bị giam dữ ở nơi đó vì đó là nơi anh chết, sự câm hận của anh quá nặng nề khiến linh hồn anh bị nó giam cầm, còn hai là đâu đó ở lãnh địa Riudum có chôn thi thể của anh, xung quanh nó có lẽ có một luồng sức mạnh nào đó cắn nuốt thi thể anh khiến linh hồn anh không tài nào rời đi được.”

“Luồng sức mạnh cắn nuốt cơ thể tôi.” Alin bất giác lặp lại lời nói của cậu.

“Khi đến lãnh địa Riudum ta đã có một cảm nhận rất kỳ lạ.” Đại Bạch nhìn Alin nói “Một sức mạnh của elf nhiễm đen.”

“Elf nhiễm đen.” Trần Vũ Phong khó hiểu.

“Ngoại trừ Elf hắc ám bị tất cả các elf bài xích thì elf nhiễm đen khiến các elf khác khinh thường.” Alin giải thích “Elf hắc ám do bị nhiễm sức mạnh hắc ám một cách ngoài ý muốn, hoặc do cây thế giới của họ đã tàn lụi, ngược lại elf nhiễm đen không phải ngẫu nhiên bị nhiễm sức mạnh hắc ám mà họ đã tìm đến nguồn sức mạnh hắc ám để trao đổi, sức mạnh của elf nhiễm đen cũng bị biến đổi khi họ trao đổi sức mạnh.”

Trần Vũ Phong nghe xong liền gật gù, nhưng cậu vẫn khó hiểu sức mạnh hắc ám đối với elf là thứ gì đó rất kinh khủng, nhưng tại sao vẫn có elf chấp nhận trao đổi để hấp thu hắc ám vào trong sức mạnh của mình.

Đại Bạch giống như biết được cậu đang nghĩ liền dung chân nhỏ của mình khều khều tay cậu “Chỉ cần là sinh vật có tư duy suy nghĩ thì đều sẽ trở nên ích kỷ và thèm khát sức mạnh, chỉ cần sức mạnh đủ lớn thì không còn phải sợ hãi hay yếu kém trước ai cả, sức mạnh là thứ vô cùng vô tận.”

“Tao có thể hiểu, đây là sự cạnh tranh.”

Alin gật đầu nói “Bởi vì vậy mà elf nhiễm đen bị tất cả elf khinh thường, không những thế họ sẽ bị những elf giết chết khi bắt gặp.”

“Elf sẽ tàn sát đồng loại sao.” Trần Vũ Phong kinh ngạc.

“Không, bọn tôi chỉ giết elf nhiễm đen mà thôi, bởi vì những elf nhiễm đen sẽ trở nên rất tàn ác cùng nguy hiểm.” Alin lắc đầu giải thích.

“Không chỉ elf đâu, bất cứ chủng loại nào khi trao đổi với sức mạnh hắc ám đều sẽ trở nên tàn bạo, bọn họ sẽ lấy việc giết chóc làm thú vui, cũng như sẽ tàn sát tất cả những thứ cản đường họ, đây có thể xem như một sự ô nhiễm có thể lây lan.” Đại Bạch nói thêm vào.

Trần Vũ Phong gật đầu xem như đã hiểu.

"Có lẽ trong số những kẻ được xưng là thần giáo có một elf nhiễm đen lẫn vào." Alin thở dài nhìn Trần Vũ Phong.

"Mọi thứ xảy ra không phải là ngẫu nhiên, tôi biết chứ." Trần Vũ Phong mỉm cười nhìn anh "Nhưng như vậy thì thế nào, đến hiện tại tôi còn chẳng biết kẻ nào đang nhắm vào nhóm nhỏ của bọn tôi."

Alin nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt của Đại Bạch mà im lặng nhìn sang nơi khác.

Trong không khí dần trở nên ngột ngạt Trần Vũ Phong bỗng nhiên nhớ ra một chuyện "Alin nếu anh là elf vậy có thể anh từng gặp rất nhiều tinh linh đúng không."

"Không phải quá nhiều nhưng nếu ở trong bộ tộc của mình thì tôi nhớ tất cả." Alin gật đầu nói "Mỗi tinh linh đều gắng kết linh hồn của mình với một elf, hai bên có quan hệ song song cùng tồn tại, nhưng đối với elf tinh linh cao quý hơn họ rất nhiều, nếu như tình cảm tốt, tinh linh sẽ ban cho họ sức mạnh vượt trội, nhưng nếu tinh linh phán định họ không tốt, thì elf đó sẽ hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ tinh linh nào."

"Nếu như elf chết nhưng tinh linh vẫn còn sống thì sao."

Alin lắc đầu "Chuyện này là không thể trừ khi tinh linh đó có nguồn sinh lực trợ cấp kịp lúc, dù cho elf đó đã giúp tinh linh duy trì sự sống trong một khoảng thời gian nhưng nếu không có nguồn sinh lực trợ cấp thì tinh linh đó sẽ tan biến bên trong thiên nhiên."

"Đúng rồi, đây có lẽ là tình trạng của Tiểu Pi." Trần Vũ Phong nghe xong anh nói liền bật hốt.

"Tiểu Pi." Alin hỏi.

"Đó là tên tôi đặt cho một tinh linh, Tiểu Pi là tinh linh có thể trị thương nhưng rất yếu ớt, tôi cũng Đại Bạch đã nhặt nó khi nó sắp chết."

"Cậu nhặt một tinh linh." Alin nghe xong đồng tử bỗng nhiên co rút.

"Đúng vậy." Trần Vũ Phong gật đầu thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.