Sáng hôm sau Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ rời khỏi nhà, Alin vì muốn dưỡng hồn thể của mình nên vào lại không gian triệu hồi, tuy anh ta đã có thể cố định linh hồn thành thực thể nhưng sự suy yếu trải qua mấy trăm năm không thể nào một sớm một chiều có thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Hai người đi rời khỏi làng ra đến cục đá trước tấm màn không gian cách ly giữa bộ tộc thú nhân cùng rừng Phala của nhân loại.
"Dậy sớm thế." Roma đứng bên cạnh tảng đá nhìn thấy hai người đi lại liền nói.
Trần Vũ Phong không ngờ cậu ta lại đến đây sớm như vậy "Cậu còn sớm hơn chúng tôi."
"Quen rồi, bữa nào tôi cũng thức như thế này." Roma nhún vai.
"Bộ tộc cậu ai cũng có thể mở đường hầm không gian à." Mạnh Kỳ thắc mắc.
"Không chỉ có gia đình con cháu tộc trưởng cùng với ngài dược sư mà thôi." Roma lắc đầu đáp, đối với những lá chắn không gian ở xung quanh làng thì bất kỳ tộc nhân nào cũng có thể mở ra nhưng duy nhất đường hầm không gian dẫn đến những chủng tộc hữu nghị khác thì chỉ giới hạn vài người.
Mạnh Kỳ gật đầu hiểu rõ, nếu như bộ tộc có người phản bội thì chỉ duy nhất bộ tộc gánh chịu hậu quả do sự phản bội sẽ không gây ảnh hưởng đến những chủng tộc có quan hệ khác.
"À đúng rồi, cha tôi đã đồng ý cho mọi người xây nhà ở đây, chỉ cần cá cậu có thể thuyết phục được bọn họ đến xây dựng giúp mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2928628/chuong-117.html