Nghe vừa xong câu chuyện của Enzo thì ba người cũng vừa đến sân sau của nhà ông lão, bởi vì nhà quá nhỏ để đón khách nên chỗ ông được đặc biệt làm riêng hẳn một sân vườn với đầy đủ bàn ghế cùng nhà bếp ở sân sau.
Do nhà ông Quari ở gần cuối làng nên chỉ cần đi hết đường rồi vòng ra phía sau là đến.
Tuy nói là sinh sống bên dưới lông đất nhân thật sự chả khác gì bên trên mặt đất, ngoại trừ bọn họ không được hưởng thụ ánh sáng mặt trời thì những gì cần có bọn họ vẫn có, dù cho trồng cây cỏ cũng lớn lên rất tốt.
Nhưng dù vậy những cây cỏ bọn họ trồng cũng chỉ là những cây cỏ nhỏ có sức sống mãnh liệt, bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên phần lớn không thể sống được bên dưới lòng đất này.
"Mời ngồi, ta sẽ đi lấy trà." Ông Quari nói rồi đi vào bếp.
Sân sau này rất rộng dường như được làm ra chủ yếu là đón khách, đường đi cũng được trán bằng một loại men rất kỳ lạ, để không để đất cát vươn vãi khắp nơi, bọn họ dùng một loại men trắng trán ở dưới đường đi cũng như phía trên đất ở đỉnh đầu.
Loại men này rất mền mại nhưng không bị lún như đất cát bình thường, dù có gặp nước nó cũng không hư hại gì cả.
"Đúng là tinh vi." Mạnh Kỳ dòm ngó xung quanh rồi cảm thán.
"Ừ, bọn họ rất tài giỏi." Trần Vũ Phong gật đầu công nhận.
Ông Quari không khiến ba người chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2928623/chuong-119.html