Thời gian hai ngày khiến nhóm Trần Vũ Phong chạy không ngừng nghĩ, không chút nào được thoải mái duỗi chân ra mà nằm vào nơi nào đó thoải moái, bảy người ngồi trên lưng Đại Bạch băng qua rất nhiều con đường mà chạy thẳng về phía chính thành.
Dù hai tay đã sớm đông cứng nhưng chẳng ai dám buông lông trắng muốt của Đại Bạch ra bởi vì một khi buông ra bọn họ sẽ theo tốc độ chạy của nó mà ngã ngửa về sau, có khi ngã khỏi lưng nó, điều này thực sự rất nguy hiểm, vì vậy nhóm người khổ không thể tả cuối cùng cũng sắp đến nơi.
Từ đằng xa nhìn cổng thành sừng sững phía trước khiến ai náy đề thở phào một hơi, nhưng lúc này tốc độ đang cực kỳ nhanh của D8ại Bạch bỗng nhiên ngừng lại một cách đột ngột, khiến nhửng người ngồi trên lưng không khỏi nhào vào lớp lông dày của nó.
May mắn thay lớp lông của nó rất mềm nên không ai bị làm sao cả, chỉ là hai bàn tay cùng khuôn mặt hơi nóng rát một chút, càng may mắn hơn là không ai vì sự cố bất ngờ này mà té ầm xuống đất.
"Sao vậy." Trần Vũ Phong nghi hoặc ngóc đầu lên hỏi, bọn họ sắp đến thành rồi sao lại ngừng.
Đại Bạch nheo mắt nhìn về bên khu rừng bên tay trái, cái mũi ướt át khẽ động vài cái "Có người trốn ở đây."
"Người quen sao." Nghe thấy Đại Bạch nói, nhưng lại không cảm nhận được địch ý của nó Trần Vũ Phong liền hiểu người trốn ở đây là người quen mà nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2928486/chuong-186.html