Chủ thành Atali, bên trong căn phòng xa hoa, quốc vương ngồi trên ngai vàng của mình bên dưới là những công thần, chủ thành của những chính thành lân cận.
"Quốc vương, Bara Ly đã phát hiện người chúng ta cài qua bên hắn, tất cả đều không rõ tung tích."
"Những người chúng ta phái đi xem chừng đề chưa thấy động tĩnh gì."
"Quốc vương, thần nghi ngờ hắn ta đang ra đại chiêu gì đó, dù sao cả chính thành đều im ắng như vậy thật sự rất kỳ lạ."
Quốc vương ngồi trên ngai vàng khuôn mặt mập mạp khẽ cau chặt, tay đưa lên trán xoa xoa, ông ta đúng là mệt mỏi, ngày nào cũng phải xem trừng những người giống như Bara Ly, cứ lo lắng bọn chúng sẽ tạo phản, vì vậy chẳng có đêm nào được ngon giấc, cho dù cả đại lục này đều nằm trong quyền kiểm soát của ông thì ông vẫn lo lắng.
Phai ở bên cạnh giống như hiểu ý liền đi lên trước bắt đầu giải thích "Các ngài có thể yên tâm, quốc vương đã dự liệu trước, dù cho Bara Ly có đi đường nào đi nữa thì chắc chắn sẽ không yên ổn, ngài ấy đã sắp xếp thuộc hạ chặn ở tất cả các nơi đi đến phía Tây đại lục."
"Thì ra là vậy."
"Quốc vương thật anh minh."
'Ngài đúng là cẩn thận, liệu sự như thần."
Từng người từng người bắt đầu tâng bốc, sau đó lại xoa tay vẻ mặt đầy thèm muốn ấp úng hỏi.
"Không biết quốc vương có thể thưởng cho chúng tôi... Ừm vài elf xinh đẹp được không ạ."
"Chỉ thấy một lần mà không thể nào quên được."
"Quốc vương, ngài có thể thương tình cho chúng tôi được không ạ."
"Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều elf như thế."
"Đủ rồi." Quốc vương đen mặt quát, nhưng đúng là ông ta không thể đọc chiếm một mình được, dù sao tộc elf đúng là một chủng tộc thần bí khiến người khác nhìn chằm chằm.
"Quốc vương..." Phai nhìn ông ấy khẽ gọi, anh ta hoàn toàn không đồng ý chuyện này, nhưng không thể ngna8 lại bởi vì một khi chuyện này bị dáy lên thì sẽ có rất nhiều người nhòm ngó, nhưng nếu hiện tại đưa ra cũng nói ra số lượng giả mà quốc vương đang sợ hữu thì chuyện nổi loạn sẽ không xảy ra.
Quốc vương gật đầu với Phai, ông cũng hiểu chuyện này vì vậy đành cắn răng nhịn đâu mà nói "Ta tổng cộng chỉ có sáu người, chỉ có thể cho các người ba người."
"LKhông thể nhiều hơn."
Những người kia nghe vậy liền không vui, nhưng bọn họ thật sự không có quyền mà mặc cả, đây cũng là một điều kiện không tệ đối với bọn họ, ba người cũng có thể, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào hậu cung của ông.
"Tạ ơn quốc vương."
"Lui đi, ta sẽ sai người đưa đến, việc còn lại tùy thuộc vào các ngươi." Quốc vương nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Phai cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Sau khi đại điện chỉ còn vài người thì một vị thành chủ vỗ nhẹ vai một quý tộc "Ngài Asam."
Người đàn ông được gọi là Asam xoay đầu nhìn sang "Sao vậy ngài Rada."
"Có thời gian rảnh rỗi xin mời ngài đến chính thành của tôi chơi vài ngày." Người được gọi là Rada cười híp mắt nói, khuôn mặt hắn ta đầy gian xảo, ánh mắt đầy toan tính.
Asam nghe vậy liền mỉm cười khách sao "Tất nhiên tôi sẽ đến làm phiền ngài rồi."
"Vậy thì thật vinh hạnh." Rada nói xong rồi xoay người rời đi mà không hề biết người đàn ông phía sau hắn ta nhìn hắn ta như tên ngu ngốc vậy.
Không biết ánh trăng đã thay thế mặt trời từ bao giờ, nhóm người đang ngồi trên người con cá đuối buồn chán mà dựa vào nhau ngủ thật ngon lành, những làn gió nhẹ nhàng thoải qua mang theo hương thơm từ những bông hoa nở rộ bên dưới mặt đất, một sự bình yên đầy hiếm thấy.
Ông Adam tuổi đã cao, Trần Vũ Phong lo lắng lưng ông không thoải mái liền móc ra một chiếc niệm hơi, tuy tên gọi là như thế nhưng thật ra nó được dùng để truyền sức mạnh vào, một khi sức mạnh chạm vào thiết bị bơm hơi bên trong niệm thì một cái niệm xẹp lép liền nhanh chóng phình lên vừa đủ cho một người nằm.
Đây chính là thứ mà cậu đã bắt trước niệm cắm trại mà sáng tạo ra, mà người làm ra nó chính là tộc người lùn.
Bara Ly bên cạnh cực kỳ ghen tị, nhưng anh ta lại ngại mở miện, dù sao tất cả người còn trẻ đều ngồi nghiêm chỉnh như thế thì sao anh ta có thể nằm cho đươc.
Vì vậy lúc này mới có cảnh tưởng tất cả đều dựa vào nhau mà ngủ chỉ có một ông lão vui vẻ mà ủ ấm bên trong chiếc niệm căn phòng mà thôi.
Trong lúc Trần Vũ Phong đang chìm trong giấc ngủ thì cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn đang lây mạnh tay mình, cậu mơ màng mở mắt ra nhìn thì thấy Yuta cùng Enzo khuôn mặt cực kỳ đáng thương nhìn cậu.
Nhìn tụi nhỏ như vậy cậu liền biết bọn chúng tại sao lại kêu mình, dù sao hai đứa vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà phải cực khổ bôn ba cùng cậu.
Hai ngày trước bởi vì gắp rút lên đường nên bọn họ không hề ăn thứ gì vào bụng cả, đói với người trưởng thành thì không sao, nhưng với hai đứa nhỏ lại không tốt lắm, hiện tại bụng của chúng có thể đã đói meo rồi.
Yuta cùng Enzo lắc đầu, hai đứa nhỏ biết cậu thực sự quá mệt mỏi rồi nên chuyện này hoàn toàn không phải cậu sai.
Trần Vũ Phong đau lòng hai đứa nhỏ, nhưng lúc này đang ở trên lưng cá đuối bay trên bầu trời cậu không thể nấu nướng được, chỉ đành lấy chút thịt khô cùng thịt bò lát sợi được chế biến sẵn cùng với hai chai sửa của bò tam đẳng để cho chúng ăn tạm.
Nhưng khi cậu vừa lấy ra thì những người đang ngủ bỗng nhiên trừng mắt nhìn sang, ánh mắt bọn họ đầy nghi hoặc, mũi thì không ngừng hít vào, Trần Vũ Phong hoàn toàn không biết bọn họ đang ngửi cái gì, rõ ràng đây chỉ là đồ khô không có chút mùi hương nào cả mà.
Yuta cùng Enzo thấy vậy liền đề phòng mà ôm lấy thức ăn vào người sau đó xoay lưng đi rồi vui vẻ gặm cắn, tuy thịt phơi khô thực sự quá cứng đối với bọn nhỏ nhưng mùi vị qá ngon nên hai đứa hoàn toàn chẳng thèm để ý mà liên tục gặm gặm, sau đó hớp một hớp sữa trong chai rồi tiếp tục gặm.
Nhóm người Mạnh Kỳ cũng không quá xa lạ với thứ này nên rất thản nhiên mà nhìn một chút rồi lấy một phần giống vậy từ túi không gian của mình ra ăn, ông Adam thì lần đầu thấy, lúc trước cậu đều cho ông ăn đồ nóng nên ông chưa từng thấy món khô như vậy, tuy sữa thì ông đã uống qua hương vị béo béo ngọt ngọt khiến lão già như ông cũng thích thú huống chi bọn nhỏ.
Trần Vũ Phong thấy ông nhìn mình liền bật cười, nhưng cậu không lấy thứ giống hai đứa nhỏ cho ông ăn mà lại lấy một loại thịt mềm đưa qua, thịt bò này cậu ướng gia vị cho nó mềm hơn cũng phù hợp cho những ông lão giống như ông vậy.
Ông Adam nhận lấy hài lòng mỉm cười rồi bắt đầu ăn.
Bara Ly ngồi gần như vậy thì làm sao có thể nhịn nổi, anh đưa mắt nhìn cậu chằm chằm, là một lãnh đạo cực kỳ có uy tính, anh không thể mở miệng xin được, chỉ có thể nhìn cậu mà thôi, tất cả ý muốn đều thể hiện qua ánh mắt của anh.
Trần Vũ Phong thấy vậy cũng bất đắc dĩ mà đưa một phần giống như của hai đứa nhỏ qua, lúc này Bara Ly mới vui vẻ cầm lấy rồi thưởng thức, anh ta không hề có chút nào cảm giác xấu hổ vì chơi xấu như vậy, bởi vì biết cậu mềm lòng nên anh ta liền dựa theo sự mềm lòng này mà đánh thẳng vào.
Nhóm người thủ hạ của anh bên kia lại không thể làm như vậy, bọn họ nuốt nước miếng mà nhìn lần cuối sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhìn thêm, dù sao bọn họ cũng có lòng tự trọng rất cao không thể nào mà cô lập người ta xong thì chạy lại xin ăn được, đây quá là đạp vỡ hình tượng của chính mình mà.
Thế là bên trên lưng của một con cá đuối bay giữa trời có một cảnh tượng cực kỳ hài hước nếu như có người thấy được thì chắc chắn sẽ bật cười không thôi, bọn họ sẽ thấy được hai nhóm người hoàn toàn khác nhau đang không nhừng làm trò cười, một bên trên tay cầm đồ ăn có hương vị thật thơm ngon đang không ngừng nhai nuốt, một bên thì lỗ mũi vểnh cao không ngừng hít vào nhưng hai mắt lại nhắm chặt, lòng thì dậy sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]