Sau khi nghỉ ngơiBạch Thanh Nguyệt lấy lại tinh thần quyết định đi ra ngoài phủ. Nàngchạy ra sau phòng, ngó nghiêng đánh giá xung quanh tìm đường ra.
Bạch Thanh Nguyệt nhận thấy bức tường có vẻ không cao lắm nên nàng trực tiếp chuyển một cái ghế đến thành công trèo ra ngoài.
Bach Thanh Nguyệt trước hết muốn đem vết thương trên người nàng chữakhỏi chứ nếu cứ tiếp tục để thân thể như vậy nàng thật chịu không được,còn có chuyện tu luyện nàng cũng phải muốn biết rõ ràng.
Trước kia ở nhà nàng cũng thường xuyên nghiên cứu y thuật nên cũng đơn giản.
Bạch Thanh Nguyệt một đường đi lên núi, trên núi này nghĩ đến một ít dượcliệu đơn giản vẫn phải có, dù sao hiện tại cần cũng không phải dược liệu trân quý.
Nghĩ tới đây Bạch Thanh Nguyệt cảm thấy buồn bực, mấydược liệu này chỉ cần tìm đến hiệu thuốc là có thể mua được nhưng vấn đề là hiện tại nàng đang rất nghèo đến thức ăn còn không mua được chứ nóigì đến mua thuốc.
Vốn dĩ thì nàng cũng không đến nỗi như vậy,mặc dù phụ thân cũng không quan tâm mấy nhưng thân là tiểu thư của Bạchgia nên hàng tháng cũng được đưa một ít kim tệ nhưng kim tệ của nàng đều bị người khác cướp đi. Nên nói chung hiện tại nàng không có một xu dính túi.
Đối với việc này, nàng cũng không phải quá thương tâm, dù sao điều này cũng đã trở thành quá khứ, về sau nàng tuyệt đối không đểloại sự tình này lại phát sinh ở trên người nàng nữa.
Một lúcsau, Bạch Thanh Nguyệt đã tìm đủ các loại dược liệu cần thiết, cũng maynơi này mặc dù không phải thế kỷ hai mươi mốt, nhưng mà dược liệu cũnggiống nhau, không có gì khác biệt lớn, hơn nữa nơi này dược liệu phongphú hơn nhiều, mấy thứ dược liệu đơn giản này cơ hồ đều có thể dễ dàngthấy được.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng nước chảy liền đi men theobờ rừng một lúc thì thấy một con suối. Nước ở đây quả thực rất trong.Bạch Thanh Nguyệt nhìn lại người mình, thấy khắp người lấm lem bùn đấtvà vệt máu khô. Nàng ngó nghiêng nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn làkhông có người nàng cởi bỏ y phục lội xuống dòng suối.
”Đau“. Do vết thương tiếp xúc với nước nên nàng cảm thấy toàn thân đau rát.
Bach Thanh Nguyệt nhẹ nhàng vốc nước lên làm sạch khuôn mặt, tẩy đi vết máuvết bùn đất trên thân. Nàng nhìn lại các vết thương thấy có vài chỗ máutụ đen lại, những vết thẹo lớn nhỏ rồi thở dài: “ Haizz. Trông tệ thậtđấy.”
”Sao lạ vậy nhỉ.” Nàng nhận thấy dưới xương quai xanh phíabên trái có một vết bớt hình trăng khuyết, nó giống như vết bớt trênthân thể ở Trái đất của nàng.
Bạch Thanh Nguyệt cảm thấy khó hiểu liệu đây chỉ là trùng hợp hay là....
”Răng rắc”
Một tiếng động vang lên làm ngắt dòng suy nghĩ của nàng. Bạch Thanh Nguyệtvội lên bờ mặc lại y phục rồi nhìn xung quanh hỏi: “Ai đấy”
Từtrong bụi cây, một con mèo đen đi ra tiến lại gần Bạch Thanh Nguyệt.Nàng lập tức nhận ra con mèo đó, nó chính là con mèo mà nàng cứu khi ởTrái đất nhưng.... tại sao nó lại ở đây.
Nó từ từ tiến lại gần Bạch Thanh Nguyệt và nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại nó.
Khi nhìn kĩ nàng cảm thấy con mèo này quả thực rất đặc biệt. Không chỉ ởkhí chất của nó mà còn ở ngoại hình. Bộ lông đen tuyền mượt mà có nhữngnét hoa văn màu xám rất tinh tế, đặc biệt nhất là con mắt màu vàng kim,nó như có ma thuật khiến nàng không thể rời mắt.
Con mèo quay đầu lại nhìn về phía bên kia khu rừng rồi chạy đi.
”Khoan đã” Bạch Thanh Nguyệt cảm thấy con mèo này hình như có liên quan đếnviệc nàng bị xuyên qua nên nàng lập tức đuổi theo nó.