- Ở đây xảy ra chuyện gì?
Một lão nhân râu tóc bạc trắng bước ra nhìn đống hỗn độn này, lão âm trầm hỏi.
- Ngu lão, là tiểu a đầu điên này xông vào đây đòi lấy một danh ngoặc màbản thân nàng ta còn chưa hề có chứng nhận học cử bảy năm nữa.
Tên đăng ký kìa vừa nhìn thấy lão nhân râu tóc trắng này liền oanh oanhgiải thích, thiếu thêm vài giọt nước mắt nữa là đủ cho một vở kịch kêuthảm rồi a.
Lão nhân kia đến gần Hàn Nguyệt Xuyên, một vẻ mặt thanh cao già nua không mặn không nhạt hỏi:
- Không biết Hàn tiểu thư đến đây có việc gì?
Hàn Nguyệt Xuyên biết lão ta, lão tên đầy đủ là Ngu Cước Nguyên, người ta gọi lão là Ngu lão.
- Không có gì, chỉ là muốn mua một cái danh ngoặc mà thôi a.
Ngu lão ánh mắt híp lại, dứt khoác:
- Danh ngoặc phải tự thân dành lấy, không thể mua được.
Nàng nở một nụ cười dài, đáp ngược lại với giọng ngang ngược của một đứa trẻ:
- Vậy mà ta lại nghe nói có thể dùng tiền mua đây a.
Ngu lão phất tay áo:
- Thật hoang đường, nào lại có chuyện đó được!
Hàn Nguyệt Xuyên cười hắc hắc:
- Hắc hắc, vậy ra cái luật mà tiên hoàng đề ra chỉ là một cái hoang đường.
Sắc mặt của Ngu lão thoáng hiện ra một tia trắng bệch sắc thái, những quyển sách có đề cặp qua việc dùng tiền mua danh ngoặc đã bị thu hồi từ lâurồi, tại sao nàng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-ta-thich-choi-tro-bien-mat-cac-nguoi-quan/2157996/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.