Lãnh hoàng hậu nguyên bản lạnh nhạt ánh mắt gắt gao chằm chằm vào Tô Lạc!
Nàng há hốc mồm, muốn nói chuyện, rồi lại không dám nói... Bởi vì nàng sợ nàng nói, Tô Lạc qua tay xuất ra chứng cớ đánh mặt của nàng? Thế nhưng mà, nếu như không phản bác, chẳng lẽ tựu chấp nhận sao?
Lãnh hoàng hậu gắt gao chằm chằm vào Tô Lạc, nhưng là nội tâm của nàng lại xoắn xuýt cực kỳ.
Tô Lạc tắc thì nhìn chằm chằm nàng, cười tủm tỉm, phảng phất bắt con chuột mèo.
Lãnh hoàng hậu chằm chằm vào Tô Lạc, nàng đến cùng hay là chột dạ, cho nên trước hết nhất bại hạ trận đến, hừ lạnh một tiếng: “Ai có thể bảo trụ chính mình nô tài một trăm phần trăm trung thành? Lúc trước thanh ma ma là thái hậu nương nương sai khiến đến Linh Khôn Cung, cũng không phải là Bổn cung theo Lãnh gia mang vào!”
Lãnh hoàng hậu một nói xong câu đó, nàng tựu ý thức được mình nói sai.
Quả nhiên, thái hậu nghe xong lời này, lập tức nổi giận, trừng mắt hoàng hậu: “Ngươi nói cái gì!”
“Mẫu hậu ta...” Hoàng hậu lập tức bị sợ đến.
“Đều tốt rồi tốt rồi, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?” Linh Đế không kiên nhẫn lườm hoàng hậu một mắt.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay hoàng hậu biểu hiện đặc biệt ngu xuẩn, rõ ràng trước khi nàng ôn nhu như nước, lạnh nhạt như cúc, ưu nhã thong dong.
Linh Đế chằm chằm vào Tô Lạc, tức giận nói: “Ngươi cũng chớ làm bộ rồi, tranh thủ thời gian tới cho thái hậu trị liệu, trẫm biết đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nghich-thien-tieu-thu/3761467/chuong-73417342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.