Tô Lạc giơ lên con mắt, cặp kia giống bị nước rửa qua đồng tử trong mắt hiển hiện một vòng kiên cường chi sắc, nàng có chút nắm tay, đối với thái hậu nói: “Chính là bởi vì biết đạo những... Này, cho nên mới càng phải đáp ứng đề nghị này rồi, thái hậu nương nương đối với ta tốt như vậy, ta như thế nào nhẫn tâm lại để cho ngài bị người chê cười?”
Thái hậu nội tâm nao nao, nhìn xem Tô Lạc.
Tô Lạc trong mắt mang theo có chút cười: “Cho nên, lần khảo hạch này không chỉ là vì tự chính mình, là trọng yếu hơn là vì thái hậu ngài a, ta muốn cho tất cả mọi người biết nói, thái hậu rất tốt với ta, không phải mắt bị mù, thái hậu yêu thích ta, là ta đáng giá bị ưa thích, ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người xem, thái hậu con mịa nó ánh mắt một mực một mực đều rất tốt.”
Thái hậu giật mình, nàng thật sự không nghĩ tới Tô Lạc sẽ nói ra lời nói này đến.
Tô Lạc càng là như thế, nàng lại càng đau lòng.
Thái hậu một phát bắt được Tô Lạc tay, xoa xoa đầu của nàng: “Ngươi đứa nhỏ này... Tội gì khổ như thế chứ?”
Tô Lạc đối với thái hậu cười cười, lại cũng không nói lời nào.
Thái hậu ân cần nhìn qua Tô Lạc: “Thật sự không miễn cưỡng?”
“Không miễn cưỡng.” Tô Lạc rất nghiêm túc gật đầu.
“Không làm khó dễ?”
“Không làm khó dễ.” Tô Lạc kiên định nhìn xem thái hậu.
“Cam tâm tình nguyện?”
“Cam tâm tình nguyện.” Tô Lạc nhàn nhạt mà cười cười, ung dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nghich-thien-tieu-thu/3761041/chuong-64246425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.