Không hổ là đế quốc vĩ đại nhất hoàng tử điện hạ.
Mắt thấy Lý Nghiêu tường mang theo đám người kia ly khai, Tô Tử An trong lòng tảng đá lớn rốt cục rơi xuống đất, hắn thật sâu thở ra một hơi.
Một vòng trên trán, tất cả đều là mồ hôi.
Tô Tử An ý thức được chính mình như trước quỳ, sắc mặt hiện lên một tia xấu hổ, tranh thủ thời gian mà bắt đầu..., hướng Nam Cung Lưu Vân nghênh khứ, mặt mũi tràn đầy tươi cười.
“May mắn mà có Tấn vương điện hạ kịp thời hiện thân, bằng không thì hôm nay Tô phủ chỉ sợ có đại kiếp nạn khó a, hổ thẹn hổ thẹn.” Tô Tử An nhiệt tình có gia, nịnh nọt có thừa.
Có thể đem Lý Nghiêu tường tức giận đến thua chạy, đã đủ để chứng minh Tấn vương điện hạ thực lực, cho nên Tô Tử An đối với Tấn vương điện hạ rất nịnh bợ.
Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân lại dùng dưới cao nhìn xuống ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt hắn, thần sắc đạm mạc, khinh thường mà câu dẫn ra khóe môi: “Bổn vương đối với Tô phủ không có hứng thú.”
Tô Tử An giữa lông mày hiện lên một tia xấu hổ, “Vậy ngài...” Chứng kiến Nam Cung Lưu Vân khấu chặt Tô Lạc eo nhỏ nhắn, trong mắt của hắn hiện lên nhưng chi cười, “Mạt tướng minh bạch, mạt tướng đã minh bạch.”
Nguyên lai tưởng rằng Tô Lạc là khỏa lại để cho hắn mất mặt xấu hổ thối thạch đầu, không nghĩ tới cuối cùng lại là một khối Lục Quang chói mắt phỉ thúy ngọc.
Trái lại mấy vị con cái, lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nghich-thien-tieu-thu/3756972/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.