Tô Lạc lại cười như dương quang giống như tươi đẹp, “Thái tử điện hạ nói rất đúng, thái tử điện hạ anh minh Thần Vũ, năng ngôn thiện biện (*ăn nói khéo léo),phong lưu phóng khoáng, cũng không lấy mạnh hiếp yếu, cũng không khi dễ nhỏ yếu, cũng không dùng quyền áp người, thần nữ ở đâu so thượng?”
Thái tử lông mi cau lại, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, lại lộ ra trận trận nghiêm nghị hàn ý, lạnh buốt rét thấu xương.
Hắn không đếm xỉa tới mà vuốt vuốt ngón tay cái thượng vịn chỉ, giống như cười mà không phải cười mà đối với Tô Tử An nói, “Đại tướng quân quả nhiên là giáo con gái tốt a, thực hội khoa trương Bổn cung, Bổn cung bội phục vô cùng.”
Tuy nhiên trong miệng hắn nói xong là khoa trương, nhưng này nói ra khỏi miệng lời nói, lại giống như một thanh lợi kiếm, hung hăng đâm về Tô đại tướng quân ngực.
Tô Tử An biến sắc, giơ lên tay, đối với Tô Lạc phẫn nộ quát: “Còn không mau cùng thái tử chịu tội?”
Tô Lạc mặt lộ vẻ sợ hãi chi sắc, đồng thời tỏ vẻ rất phiền muộn, nàng lườm cái kia giơ lên bàn tay, dương lấy lớn cỡ bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn, rất người vô tội mà hỏi lại: “Phụ thân, con gái khoa trương không đúng sao? Chẳng lẽ thái tử điện hạ không anh minh Thần Vũ, không năng ngôn thiện biện (*ăn nói khéo léo),không phong lưu phóng khoáng? Chẳng lẽ thái tử điện hạ lấy mạnh hiếp yếu, khi dễ nhỏ yếu, dùng quyền áp người?”
Tô Lạc mỗi hỏi một câu, Tô Tử An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nghich-thien-tieu-thu/3756456/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.