Nàng kiên nhẫn hỏi lại Mộng Thiên:
" thế này là sao nữa?"
"ta nhớ là như vậy mà. Chẳng lẽ có ai đặt lên đó một phong ấn trận? "- Mộng Thiên khó hiểu
" ừm! Mà người làm được chỉ có Ngư Tiên tộc loài tộc tiểu tiên chuyên về ma pháp trận! Mau tìm, chắc tiểu tiên này chỉ gần đây!"
"hiểu rồi!"
Nàng đi một vòng xung quanh tảng băng bị phong ấn, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, trên thân đầy vết thương. Nàng nhìn sơ qua thì may mắn chỉ bị ngoại thương không bị nội thương, lập tức chữa trị cho tiểu tiên ấy. Đợi lúc nàng ta tỉnh lại đã nhìn thấy nàng ngồi trước mặt hỏi:
" ngươi là Ngư Tiên Tộc?"
"vâng ân nhân! Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng! Ta là Ngư Uyển! Ngư Tiên bảo vệ Thiên Địa hoa!"
"à! Ta cần lấy thiên địa hoa!"
"tuy là ân nhân nhưng không thể được! Đó là bảo vật ngư tộc tuyệt đối không!"
" một mình ngươi đã sắp chết! Vậy để ta đem Thiên Địa hoa đi ngươi đi cùng ta bảo vệ nó!"- ( Chị đang lừa người à ))
"tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Được ta đồng ý đi cùng người! Ta còn sẽ giúp ngươi coi như trả công! "
"được!"
Nàng lại ngồi xuống gần tảng băng tiếp tục thử lại nhưng lần này có Ngư Uyển giúp nên đã có được Thiên Địa hoa. Nàng tiếp tục hấp thu Thiên Địa hoa vào đan điền...
————————————————
lúc này trên đường đến Liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-khong-con-nua-thien-tai-khuynh-thanh-toan-he-linh-su/3130223/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.