Chương trước
Chương sau
Điền Quang hoang mạc chớ trêu lại ngược đường Vân Lãng đang đi, nó nằm phía Nam của Hoàng Hoa đế quốc, nơi giáp biên với Nam Việt đế quốc. Điền Quang hoang mạc không thuộc quyền sở hữu của bên nào, nó giống như một đế chế riêng của những dong binh công đoàn, binh đoàn lính đánh thuê, không đế quốc nào có sức chi phối tới nó.
Vân Lãng ngự không 5 ngày cuối cùng cũng tới nơi. Từng cơn gió nóng phả vào gương mặt mệt mỏi, có phần tái nhợt. Xà Tử đứng bên cạnh nhìn Vân Lãng không khỏi lo lắng:
- Chủ nhân, chi bằng chúng ta tạm nghỉ. Năm ngày liên tiếp ngươi chưa nghỉ ngơi. Vào đó nhỡ gặp cường địch e rằng.
- Ngao! Ngao! Ngao!
Bát Quái trên vai Vân Lãng cũng nhảy lên xuống kêu liên tục tỏ ý tán đồng Xà Tử. Nó cũng biết mệt a.
Vân Lãng vươn tay vuốt dọc lưng nó, nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Vào không gian giới.
Lời vừa dứt, cả ba theo luồng sáng biến mất.
- Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi.
Nói rồi Xà Tử tới cạnh Vân Lãng xếp bằng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Vân Lãng gật đầu, xoay bàn tay, viên khoáng thạch cực phẩm lấp lánh xuất hiện. Cô thuận tay ném vào miệng Bát Quái đang ngồi trên đầu mình. Vân Lãng ném như thành quen. Ai bảo con quỷ nhỏ đó lựa chỗ đẹp như vậy. Ban đầu nó leo lên đầu Vân Lãng ngồi xém chút bị Xà Tử cắn mất tai nhưng né kịp, lần khác thì bị cô túm lấy, dần dần nó vẫn leo lên, cô đành bất lực mặc nó.
Bát Quái ngồi trên đầu Vân Lãng vừa ăn vừa phe phẩy cái đuôi, hai mắt híp lại thỏa mãn. Vân Lãng giơ tay túm lấy nó đặt vào lòng, chọc tai nó:
- Ngươi đó, dám leo lên đầu ta ngồi thản nhiên như vậy. Có điều đến khi vào đó rồi thực không biết cất ngươi ở đâu. Để ngươi trong này không khéo ngươi ăn hết dược của ta a.
Nó như nghe hiểu Vân Lãng. Nó nhảy dựng lên phản đối. Ánh mắt oán trách tại sao nghĩ nó tham ăn như vậy. Nó chỉ ăn mấy món có nhiều năng lượng thôi. Chẳng hạn như khoáng thạch cực phẩm, ma hạch cửu cấp trở lên, linh dược ngũ sao hơn, và vài thứ khác chứ nó nào ăn bậy bạ.
Vân Lãng cười nhẹ, kéo nó lại vào lòng xoa:
- Ngươi rất giống nàng. Mỗi lúc ta chọc nàng sinh khí nàng đều bày ra bộ dạng nhím biển, mèo xù lông như vậy. Không biết nàng sao rồi. Ta không dám gọi. Sợ gọi rồi ta sẽ không kìm lòng được mà trở về. Ngươi nói xem ta có phải ngu ngốc, yếu đuối, không chính kiến như vậy.
- Chủ nhân, ngươi nên nghỉ ngơi.
Vân Lãng vẫn vuốt Bát Quái, ánh mắt không rõ cảm xúc:
- Ân. Làm phiền ngươi.
- Chủ nhân, ngươi không cần bận tâm quá nhiều. Công chúa đã có Thái tử cùng Vân gia chủ, còn có thị vệ bên cạnh bảo vệ, có cả ngọc ấn của ngươi bảo hộ. Đại trưởng lão sống từng ấy năm sống chết cách nhau vài gang tấc nếm qua không ít.
Vân Lãng ngửa mặt lên thở dài một hơi:
- Là ta nghĩ quá nhiều. Nghỉ thôi.
Nói rồi Vân Lãng cũng nhắm mắt dưỡng thần, mặc Bát Quái nằm trong lòng ai oán. Nó đang hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ được vuốt ve mà bị kẻ khó ưa kia phá. Bát Quái gầm gừ nhìn Xà Tử nhưng thấy bản thân bị ngó lơ nó thở phì phò rồi nhảy lên đầu Vân Lãng nằm.
.
.
.
.
Vân Lãng đã thu Xà Tử vào vòng khế ước. Còn Bát Quái thì bị Vân Lãng bắt ở trên vai, che triệt để khí tức. Nhìn qua không khác sủng vật là bao.
Vân Lãng theo hướng chỉ trên bản đồ mà đi tới Đại bản doanh của dong binh công hội. Nơi tụ tập toàn thể mấy cường giả ở Điền Quang hoang mạc. Ngoài thông tin người kia là Hãi Lạc thì cô không biết gì. Nhưng người được Vân Vũ tín nhiệm không thể nào là tên vô danh tiểu tốt. Bởi vậy cô mới đến Đại bản doanh.
Để đi qua Đại bản doanh phải qua được đại môn. Mà qua đại môn chỉ có hai loại người, một là dong binh hai là đại nhân vật. May mắn Vân Lãng là kiểu người thứ hai, đại nhân vật. Đại chiến tam quốc kẻ nào không nghe danh Sát chiêu hồn của Hoàng Hoa đế quốc. Triệu hồi sư vừa ra tay đã đoạt cả hồn phách của địch nhân đem thiêu đốt, không chút khoan hồng nhân nhượng. Nhưng kẻ có diễm phúc nhìn thấy dung mạo của Sát chiêu hồn không nhiều, chỉ có thể nghe danh rồi tự mường tượng hình ảnh đại nhân vật.
Dong binh công hội tuy không trực tiếp tham chiến nhưng có ngầm phái người âm thầm trợ giúp Hoàng Hoa đế quốc do ân tình trước đây. Những người được phái đi trở về không ai không tỏ ra sợ hãi khi nghe tới Sát chiêu hồn. Sát chiêu hồn vô tình trở thành thần tượng trong mắt các dong binh. Bọn họ đều mong muốn bản thân có thể cường đại như vậy.
Vân Lãng chẳng hề hay biết cái danh bản thân thuận miệng nói khi giao chiến lại có sức lan tỏa như vậy. Nên khi tới đại môn cô từ đại nhân vật trở thành kẻ vô danh.
Vân Lãng nhìn chăm chăm đại hãn cao lớn trước mặt. Kẻ cao 2m râu lởm chởm căng mặt nhìn cô:
- Kẻ nào tới?
Vân Lãng nhàn nhạt nói:
- Ái Dạ.
Cô không khai báo tên thật bởi thiên hạ không ai hay biết tam thiếu Vân gia xuất môn. Nếu tin tức cô xuất môn nhất định gây kinh động đến nhiều người. Từ kẻ thù lẫn người yêu thích nhất định sẽ truy lùng cô.
Đại hãn đó nghe ngữ điệu cô có vẻ nghênh ngang liền cao giọng:
- Ngươi tự ý bước vào địa bàn Dong binh công hội. Cút khỏi đây.
Vân Lãng không trách thái độ đó của đại hãn. Nên biết mỗi tháng có không ít công tử tiểu thư rảnh rỗi sinh nông nổi tới Dong binh công hội nháo. Kết cục thân tàn ma dại bị gửi về. Mấy cao thủ ở đây thấy quá mức phiền phức. Đại hãn kia nhất định lầm cô là phần tử rảnh rỗi đó.
Vân Lãng vẫn điềm nhiên nói:
- Ta muốn gặp Hãi Lạc tiền bối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.