*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viêm Vương xông nhầm vào cấm địa qua vài tiếng vẫn chưa hoàn hồn được, ngơ ngơ ngác ngác đến tận ngày hôm sau —— rốt cuộc nghênh đón thời khắc bị trạm tị nạn đuổi ra khỏi cửa. Cơ hồ toàn bộ nhân khẩu trong trạm đều tập trung trên tầng địa biểu.
Viêm Vương đã chỉnh trang xong xuôi, nhưng An Nghỉ và Phế Thổ mãi vẫn chưa thấy xuất hiện —— Người trong trạm có thái độ khác nhau với họ, không có ai giục đi, hai người dường như cũng hoàn toàn quên luôn chuyện cấp bách này.
Viêm Vương nghển cổ nhìn ngó xung quanh, Ian hỏi: “Tìm An Nghỉ à?”
Viêm Vương: “Không thèm tới tiễn luôn, vô lương tâm.”
Ian cười cười: “Cậu xuống tìm thằng bé là được mà.”
Không nhắc tới thì thôi, Viêm Vương vừa nghĩ đến khung cảnh lần trước lúc đẩy mở cửa phòng An Nghỉ, từ đỉnh đầu đến ngón chân đã lập tức hồng thấu, vội vàng xua tay: “Thôi thôi thôi bỏ đi!”
Ian không hiểu: “Tôi đi gọi giúp cậu nhé?”
Viêm Vương theo bản năng lập tức đáp “Không cần”, nhưng nghĩ nghĩ lại, lại nói: “Cũng được, nhưng mà bác sĩ không đi ạ?”
Ian nheo nheo mắt: “Có chứ, đi cùng các cậu, chờ nhé.”
Thực tế Phế Thổ và An Nghỉ cũng không có làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng như Viêm Vương nghĩ, lúc này cả hai đang chuẩn bị lên đường. Đầu tiên là lục lọi trong đống “di vật” của Firefre tìm được hành trang trước đó bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000686/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.