Không lâu sau, người trẻ tuổi tóc đen trên giường cũng dần dần tỉnh lại. Ánh mắt cậu ta chỉ thoáng lướt qua một tia mờ mịt, ngay sau đó đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu ta đột ngột ngồi bật dậy, lại động đến những vết thương trải dài khắp người, đau đớn “A!” một tiếng ngã về chỗ cũ.
An Nghỉ thò đầu lại gần, có chút hả hê nhìn cậu ta. Trong mắt người trẻ tuổi tràn ngập cảnh giác, lại nhìn thấy Ian bên cạnh An Nghỉ, dường như nhận ra anh, cơ bắp căng chặt toàn thân thả lỏng đôi chút.
An Nghỉ nâng đầu giường lên, để cậu ta có thể ngồi dậy nhìn thẳng vào mình, nói: “Nếu tỉnh rồi thì tôi có vài câu muốn hỏi.”
Người trẻ tuổi liếc cậu một cái, sau đó lạnh lùng dời mắt đi.
An Nghỉ vươn một ngón tay, chọc lên chỗ băng gạc thưa thớt trên đùi cậu ta.
Người nọ đột nhiên bị tập kích, không kịp đề phòng kêu thành tiếng, lại lập tức ngậm chặt miệng, căm phẫn trừng mắt như muốn xẻo thịt An Nghỉ.
An Nghỉ cố gắng ngụy tạo một nụ cười xảo quyệt: “Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn phối hợp…”
Ian có chút dở khóc dở cười: “Chào cậu, tôi là Ian Feng, cậu tên gì?”
Trên khuôn mặt người trẻ tuổi vẫn đầy vẻ mất kiên nhẫn, nhưng ái ngại trước sự khách khí của đối phương, mà người này hình như cũng vừa cứu chữa cho cậu, vì vậy ngắn gọn phun ra hai chữ: “Viêm Vương.”
An Nghỉ: “Tên gì kỳ cục…”
Ian gật đầu: “Tôi có biết cậu, chuyên gia về chất nổ, nhưng tôi không biết cậu lại gia nhập Yahwili.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000672/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.