Cánh tay An Nghỉ bị túm lấy kéo đi suốt cả quãng đường, nhìn từ đằng sau cũng có thể thấy ngọn lửa phẫn nộ đang cháy ngùn ngụt trên bả vai và đỉnh đầu Phế Thổ. Đi được một lúc, xung quanh đã trở về với cảnh tượng huyên náo thường ngày ở chợ, bước chân Phế Thổ mới chậm lại, buông tay ra, tự mình đi trước.
An Nghỉ vừa chạy một bước đã thấy sau lưng đau xót, chỉ đành cắn răng đuổi theo, hỏi: “Sao anh tìm được em vậy?”
Sắc mặt Phế Thổ khó coi vô cùng: “Mua đồ xong thì ra quầy hàng, thấy cái này.”
Một chiếc bảng đen to bằng lòng bàn tay được nhét vào trong ngực An Nghỉ, phía trên là lời nhắn cậu để lại cho Ian.
An Nghỉ cầm bảng, bừng tỉnh: “Ồ!”
Phế Thổ nhẹ nhàng tát một cái sau ót cậu: “Ồ cái gì! Hôm qua đã nói với em thế nào!?”
An Nghỉ ấp úng, trực giác cho cậu biết không thể thoát khỏi lần dạy dỗ này, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên, lập tức vươn tay che gáy lại, mếu máo nói: “Lúc nãy em bị va vào tường, đau lắm, anh còn đánh em…”
Phế Thổ dựng thẳng lông mày: “Khỏi cần giả vờ khóc với tôi!”
An Nghỉ ỉu xìu: “Hu…”
Phế Thổ trừng mắt nhìn cậu một hồi, bực bội hỏi: “Va thật à? Va mạnh không? Có thấy choáng đầu không? Buồn nôn không?”
An Nghỉ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Vẫn… vẫn ổn ạ.”
Phế Thổ im lặng hồi lâu, sau đó thở dài: “Vén tóc lên.”
An Nghỉ không hiểu lắm mà ngước nhìn hắn, sau khi phản ứng lại mới dùng tay tóm gọn tóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000670/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.