An Nghỉ đứng trong thang giếng, dây xích cũ kỹ rỉ sét phát ra những âm thanh kẽo kẹt. Ánh đèn vàng tối tăm trên hành lang xuyên thấu qua song sắt trên cửa thang chiếu rọi vào, từng luồng sáng như rào chắn trong ngục giam, cắt xẻ khuôn mặt và thân thể cậu thành từng khối.
Thang giếng ầm ầm dừng lại, An Nghỉ dùng sức kéo cửa sắt ra, nện bước nặng nề đi ra ngoài. Trên hành lang sâu hun hút đứng tụ tập tốp năm tốp ba từng nhóm người, bọn họ châu đầu ghé tai thì thầm gì đó, tựa như tiếng côn trùng ong ong kêu vang, An Nghỉ nghe không rõ họ nói gì.
Cậu vừa mới bước một bước, mọi người trước mắt đột ngột quay lại —— những gương mặt không có ngũ quan trống trơn trầm mặc, tựa như bị ấn nút tạm dừng, phóng đến cậu từng ánh nhìn trống rỗng. An Nghỉ chết lặng đi về phía trước, lướt qua bên người bọn họ, tới cuối hành lang, đẩy cửa phòng, một mùi hương chết chóc nồng nặc, mãnh liệt ập vào mặt cậu.
Mẹ cậu nằm trên giường bệnh, tay chân bị khóa chặt —— những thứ đó thật sự không cần thiết, bởi bà đã suy yếu đến cực hạn, dáng vẻ tiều tụy, thần chí không rõ, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh tới mức không cảm nhận được.
Dường như nhận thấy tầm mắt của An Nghỉ, người mẹ đã khô kiệt của cậu bỗng nhiên khẽ mở hé mí mắt. Tròng mắt bà xám trắng, không biết còn dư lại bao nhiêu thị lực, lại chuẩn xác bắt được vị trí của An Nghỉ. Bà nở nụ cười, ngón tay giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000652/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.