Sống trên đời, chẳng ai là thoát nổi hai tiếng yêu thương. Trái tim tồn tại ở bản thân, nhưng thực chất nó đâu phải là của ta, mà nó chính là của người ta yêu. Tình yêu xuất phát từ đâu? Không có điểm đầu, không có điểm cuối, chỉ biết nó vô hình, nhưng lại chân thực. Ôn Nhược cậu rốt cuộc đã biết yêu, trải qua được đủ hỉ, nộ, ái, ố và cậu hiểu, ai mới chính là thế giới của cậu, là cả cuộc đời của cậu.
Tình yêu không thể dựa vào hình thức bên ngoài, mà nó phải dựa vào tâm hồn, vào con tim. Ôn Nhược khi xưa là một người thất bại, nhưng một lần sống lại, cậu lại trở thành một viên ngọc quý giá của người đàn ông dành cả đời để yêu cậu. Cậu biết, cậu đã tìm kiếm được đích đến, không còn là một tương lai mờ mịt như trước.
Hắn yêu cậu. Bằng hành động mà hắn làm, cậu hiểu hắn yêu cậu rất nhiều, chân thành vô cùng, ngọt ngào vô cùng. Thế giới này tồn tại đủ những gam màu sặc sỡ, và tình yêu chính là màu hồng phấn, là cầu vồng rực rỡ soi rọi khắp chốn nhân gian. Cùng nhau già đi, cùng nhau sống đến khi răng long đầu bạc, đối với những con người biết yêu, còn gì tuyệt vời hơn nữa?