Sau khi hiểu rõ năng lực của chúng, Ô Nhược lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta sẽ nói quy định khi các ngươi ở cùng với ta, ta không có yêu cầu gì nhiều, cũng không cần các ngươi kè kè bên cạnh ta cả ngày, vì vậy chỉ cần các ngươi đảm bảo khoảng cách đủ để có thể bảo vệ ta và người nhà của ta là được, còn bình thường thì các ngươi có thể tự do làm bất cứ thứ gì như trước đây."
Yêu Trập và Thủ Lao ngơ ngác nhìn cậu, bọn chúng còn tưởng sẽ giống như ở Tụ Phong Trai hoặc là lúc bị người ta bắt được, sẽ bị đối xử như súc sinh.
Rồi bọn chúng đứng đó chờ Ô Nhược nói tiếp, nhưng cậu lại im ru, Yêu Trập nhịn không được hỏi: "Chỉ có vậy thôi? Không còn yêu cầu nào khác?"
"Hết rồi." Ô Nhược suy nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, sau này mỗi tháng ta sẽ phát nguyệt ngân cho các ngươi."
Dù sao bọn chúng cũng là quỷ linh và yêu thú cửu giai, có ý thức và nhu cầu của bản thân, tất nhiên là cần bạc để mua đồ hoặc pháp bảo để nâng cao năng lực. Nếu cứ đi theo cậu cả ngày thì không còn thời gian để kiếm tiền, cậu đương nhiên phải phát nguyệt ngân cho chúng.
Yêu Trập và Thủ Lao lại sửng sốt, trong lòng không còn phản kháng Ô Nhược như trước nữa.
Ô Nhược cho bọn chúng mỗi người một tờ ngân phiếu ngàn lượng, để bọn chúng tự đi mua đồ, buổi tối lên mặt đất với cậu.
Sau khi ăn tối xong, Ô Nhược ôm Đản Đản ra ngoài Vọng Nguyệt Cư.
Hắc Tuyển Dực cũng thay y phục thường dân từ trước, mang mặt nạ chờ mấy người Ô Nhược ở dưới lầu, mà phía sau lại chỉ có hai ám vệ mà Ô Nhược chưa từng gặp.
Ô Nhược liếc bọn họ một cái, đi đến cổng lớn.
Đến nha môn thì thấy một hàng dài đang đứng đợi, có thể thấy rất nhiều người đều muốn lên mặt đất hít thở không khí trong lành. Hên là tốc độ Truyền Tống Trận rất nhanh, sau một nén hương đã đến lượt mấy người Ô Nhược.
Lão Hắc lấy ra một lệnh bài cho phép hai mươi người ra vào mặt đất, đưa cho nha sai xem.
Nha sai hỏi: "Trong số các ngươi, ai lên mặt đất?"
Lão Hắc hơi do dự, chỉ mấy người Ô Nhược đứng đằng sau, lại chỉ qua ba người Hắc Tuyển Dực.
"Vào đi."
Sau khi mấy người Ô Nhược đi vào Truyền Tống Trận, hình ảnh trước mắt liền thay đổi, từ hình ảnh nha môn treo đầy đèn lồng biến thành bầu trời đầy sao, nhiệt độ cũng ấm dần lên, Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực và những người khác đều cởϊ áσ choàng ra hết.
Lão Hắc hít sâu một hơi không khí trong lành và hương hoa cách đó không xa, cảm khái: "Ở dưới lòng đất một tháng, ta sắp quên mất mùi hương hoa cỏ ra sao luôn rồi."
"Cha, đó là cái gì vậy?" Đản Đản tò mò hưng phấn chỉ vào bầu trời dày đặc những vì sao.
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn vì sao lấp lánh trên bầu trời, thở dài nói: "Thật đẹp, hình như là thiên đăng đúng không?"
Trước kia cậu cũng từng thấy người khác thả thiên đăng, nhưng cùng lắm chỉ có mười mấy cái mà thôi, không giống như bây giờ, hàng ngàn hàng vạn chiếu sáng khắp bầu trời.
Hắc Tuyển Dực trả lời: "Một nửa là sao trời, một nửa là diều."
"Diều?" Lão Hắc mở to mắt: "Tối rồi mà còn thả diều? Có thể nhìn thấy nó bay được hả?"
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Chỗ chúng ta có loại diều phát sáng, dùng một loại nước mực đặc thù để vẽ ra, các ngươi thấy cái nào phát ra đủ mọi màu sắc thì đó là diều."
Đản Đản hớn hở nói: "Cha ơi, con muốn chơi diều."
"Được, nào thấy người bán diều sẽ mua cho con một cái." Ô Nhược đặt bé xuống đất để bé tự chơi, Thủ Lao lơ lửng trên cao, đi theo sau Đản Đản.
Hắc Tuyển Dực đến cạnh Ô Nhược: "Ngươi muốn mua cái gì? Ta mua cho ngươi."
Ô Nhược không nhìn y, đến một cái sạp, thích cái nào thì trực tiếp lấy cái đó.
Hắc Tuyển Dực đi đằng sau phụ trách trả tiền.
Ô Nhược bỗng nhiên hiểu được cảm giác muốn gì mua đó của Đản Đản, bởi vì cảm giác này đặc biệt sảng khoái, nếu không cầm được nhiều thì đưa cho Lão Hắc cầm giúp.
Hắc Tuyển Dực thấy cậu thích thú mua đồ thì cũng vui lây.
Đột nhiên, một phụ nhân bạch y mang mạn che mặt đi đến bế Đản Đản, vui vẻ nói: 'Tôn nhi của ta ngoan quá, cuối cùng con cũng tới thành chính rồi."
Ô Nhược sửng sốt, phụ nhân này là ai a?
Cậu bước nhanh đến nói: "Phu nhân, ngài nhận nhầm người rồi, nó là con trai của ta, không phải tôn nhi của ngài."
Phụ nhân bạch y sửng sốt: "Ta nhận nhầm người? Sao thế được? Đứa nhỏ này rõ ràng rất giống tôn tử ngoan của ta mà, phu quân, ngươi mau nhìn xem, có phải rất giống tôn nhi ngoan của chúng ta không."
Một nam nhân cũng mặc bạch y mang mạn che mặt đi tới, gật đầu: "Quả thật rất giống tôn nhi ngoan của chúng ta."
Ô Nhược: "..."
Sao ở Tử Linh quốc đi đâu cũng gặp người giống người vậy nè.
Hắc Tuyển Dực đứng phía sau Ô Nhược, ánh mắt lóe lên nhìn nữ nhân và nam nhân bạch y.
Nam nhân bạch y cẩn thận quan sát lại: "Nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống lắm."
"Cha." Đản Đản duỗi tay muốn ôm Ô Nhược.
Ô Nhược đón lấy bé: "Xin lỗi, các ngươi thật sự nhận nhầm người rồi, đứa nhỏ này là con của ta."
Nam nhân bạch y lộ ra vẻ mặt xin lỗi: "Là chúng ta xin lỗi mới đúng, ta và phu nhân đã lâu không gặp tôn nhi, thấy đứa bé này trông giống nên tưởng là tôn nhi ngoan của chúng ta."
"Phu quân, chúng ta thật sự nhận nhầm người sao?" Phụ nhân bạch y nhu nhược đáng thương nhìn bé, nhìn như muốn ôm bé một cái: "Ta có thể ôm nó được không? Đã rất lâu rồi ta chưa ôm tôn tử."
"Cái này..."
Ô Nhược sợ hai người đột ngột xuất hiện này là người xấu, tất nhiên không muốn đưa bé cho bọn họ ôm.
Nam nhân bạch y cũng vẻ mặt khó xử nhìn Ô Nhược.
Hắc Tuyển Dực bỗng nói: "Để bọn họ ôm Đản Đản một cái đi."
Ô Nhược quay đầu nhìn y.
Hắc Tuyển Dực vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng lo, có ta ở đây rồi."
Lời này làm cho Ô Nhược rất an tâm, liền đưa bé cho phụ nhân bạch y.
Phụ nhân bạch y đón lấy bé: "Ta nghe các ngươi gọi bé là Đản Đản, bé tên là Đản Đản hả?"
Ô Nhược gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
Phụ nhân bạch y lấy con diều trong tay hạ nhân, nói với Đản Đản: "Tổ mẫu mua cho con một con diều nhỏ, có thích không?"
Ô Nhược giật giật khóe miệng.
Đản Đản cũng đâu phải tôn tử của nàng, để Đản Đản kêu nàng là tổ mẫu hợp lẽ sao?
Hay là nàng lại nhận nhầm Đản Đản là tôn tử của nàng?
"Phu nhân, sao có thể để ngài tiêu pha như vậy được."
Nam nhân bạch y cười nói: "Chỉ là món đồ chơi nhỏ, không tốn bao nhiêu. Ngươi cứ coi như là quà tặng đáp lễ ngươi để chúng ta ôm bé đi? Nếu đem về thì cũng ném vào nhà kho, để lâu dễ bị hư."
"Đây là đồ chơi hai người muốn mua cho tôn tử mà, đúng không?"
"Lúc đi mua thì đúng là nghĩ vậy thật, nhưng không biết đến bao giờ mới được gặp mặt tôn tử, còn không bằng dỗ con của ngươi vui vẻ, sau này gặp được tôn tử sẽ dắt nó đi mua cái khác."
Ô Nhược vẫn còn hơi ngại khi nhận đồ người lạ, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng không phải dạng thiếu tiền, chắc là không để số tiền nhỏ vào mắt, nên cũng không rối rắm chuyện này nữa.
Đản Đản thấy Ô Nhược gật đầu, mới vui vẻ nhận món quà: "Dạ thích."
"Nếu con gọi ta một tiếng tổ mẫu, ta liền bồi con đi chơi, được không?"
Ô Nhược: "..."
Xem ra phụ nhân này thật sự rất nhớ tôn tử, nếu vậy thì để Đản Đản bồi nàng chơi một chút cũng không sao.
Đản Đản ngoan ngoãn gọi: "Tổ mẫu."
Nữ nhân bạch y mừng như điên, hôn một cái lên mặt bé.
Nam tử bạch y cũng lấy một cái thiên đăng nhỏ trong tay hạ nhân, đùa với bé: "Đản Đản, con đã kêu nàng là tổ mẫu, có phải cũng nên gọi ta một tiếng tổ phụ không."
"Ngoan quá." Nam tử bạch y cũng đặc biệt vui mừng.
Ô Nhược: "..."
Nhìn bọn họ nói chuyện, sao cứ có cảm giác cậu mới là người ngoài vậy.
Nam tử bạch y quay đầu nhìn Ô Nhược: "Không ngại chúng ta bồi bé đi chơi một lát chứ?"
Ô Nhược lắc đầu.
Nam tử bạch y cười nói: "Vậy chúng ta dẫn bé con đi thả thiên đăng và diều đây."
Vốn dĩ Ô Nhược cũng nuốn dẫn bé đi thả thiên đăng và diều, nghe hắn nói thế tất nhiên là đồng ý.
Trên đường đi, Ô Nhược mua vài thiên đăng và diều, Hắc Tuyển Dực đi đằng sau tiếp tục trả tiền cho cậu.
Nam tử bạch y thấy hành vi của Hắc Tuyển Dực, không khỏi ngoái nhìn mấy lần, lúc đối mắt với Hắc Tuyển Dực thì mắt hắn hiện lên tia buồn cười.
Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái rồi tiếp tục đi theo Ô Nhược.
Lão Hắc phụ trách cầm đồ đi theo Ô Nhược, tò mò đánh giá xung quanh: "Ta cứ tưởng trên mặt đất sẽ không có phòng ở, cho dù có cũng sẽ tan hoang."
Nhưng bây giờ nhìn thấy rồi mới biết, còn phồn hoa hơn cả Hoàng Đô Thành ở Thiên Hành quốc, mặt tiền cửa hiệu đều mới toanh, khắp nơi treo đầy đèn lồng và đèn đuốc sáng trưng.
Ô Nhược cười nói: "Trước khi lên đây ta cũng nghĩ như vậy, cho rằng nơi này sẽ tối hơn dưới lòng đất, chỉ có vài căn nhà và cửa hàng, cũng rất ít người lên đây chơi, nhưng bây giờ nhìn đâu cũng toàn người với người."
Hắc Tuyển Dực nói: "Mọi người ngày nào cũng kẹt ở dưới lòng đất, nên ai cũng muốn ban đêm được lên đây hít thở không khí, ngắm sao trời và trăng."
Ở Tử Linh quốc, hầu hết mọi người đều muốn quay lại mặt đất, muốn ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn, nhưng vì bị nguyền rủa nên đến giờ vẫn còn rất nhiều người không biết mặt trời trông như thế nào, cũng không biết cảm giác tắm nắng ra làm sao."
Lão Hắc nhìn trái ngó phải: "Nơi này phồn hoa như vậy, chắc đây là thành chính của Tử Linh quốc trước kia đúng không?"
"Đúng vậy, lúc ấy bị nguyền rủa nên trực tiếp đào một hang động dưới đất."
Ô Nhược tò mò hỏi: "Gạo lấy từ đâu?"
Hắc Tuyển Dực thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cậu cũng chịu nói chuyện với y rồi: "Đến buổi tối, người Tử Linh quốc mới lên đây cày cuốc."
"Không sợ ban ngày bị người khác lợi dụng trộm mất sao?"
"Chúng ta có bày trận pháp, hoặc là..." Nói tới đây, Hắc Tuyển Dực hơi dừng một chút: "Hoặc là kêu người Quỷ tộc canh, hoặc là cướp thân thể của người quốc gia khác để bảo vệ ruộng đất."
Ô Nhược và Lão Hắc nghe xong, đều không chấp nhận nổi việc đoạt thân thể của người khác, nhưng người Tử Linh quốc làm vậy đều là bất đắc dĩ, nếu không thì cả quốc gia đều sẽ chết đói mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]