"E là phải một thời gian nữa nàng mới dẫn người về ra mắt được." Ô Nhược mỉm cười nhìn lướt qua những người đứng đón cùng Đế Quân, không thấy Hắc Tuyển Chiếu đâu thì quan tâm hỏi: "Tiểu Chiếu đâu? Sức khỏe có tốt không, còn tái phát bệnh nữa không?"
Đế Quân cao hứng nói: "Hôm qua Dược thái y đã kiểm tra cho nó, không có tái phát bệnh, sức khỏe cũng đặc biệt tốt, bây giờ nó ngày nào cũng đi theo Tiểu Húc tập võ tu luyện, thân mình cường tráng không ít, chúng ta chỉ vừa hay tin, nên không thông báo với nó."
Cuối cùng Ô Nhược cũng yên tâm.
Mọi người đi vào Truyền Tống Trận trở lại hoàng cung, Hắc Tuyển Dực chú ý thấy Đại Linh Sư cứ nhìn y mà cười tủm tỉm, y nhướng mày: "Đại Linh Sư có gì muốn nói với ta đúng không?"
Những người khác nghe vậy, đều nhìn về phía Đại Linh Sư.
Đại Linh Sư nhìn Đản Đản đang được Hắc Tuyển Húc ôm, cười nói: "Chỉ là phát hiện cuối cùng ngươi cũng thành một người hoàn chỉnh."
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực sửng sốt, những người khác thì vẻ mặt mờ mịt nhìn Đại Linh Sư.
"Chuyến đi lần này của các ngươi không tệ, thu hoạch được không ít a."
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, gật đầu: "Đúng là vậy."
Bọn họ không kể về tình hình ở Bí Ẩn tộc, chỉ nói đại khái về quá trình giải lời nguyền.
Đáy mắt Đế Quân hiện lên tia kinh ngạc: "Thì ra Hắc Tuyển Hành cũng đi Bí Ẩn tộc chung với các con, thảo nào sau khi giải lời nguyền, người Cựu tộc không bị biến mất."
Hắc Tuyển Chiếu nói: "Hơn một tháng không nghe thấy tin tức của hắn, chúng ta còn tưởng hắn gặp chuyện ngoài ý muốn."
Hắc Tử Nhã cười nói: "Đại tẩu, có phải bây giờ tẩu vẫn nghĩ mình còn đang trong ảo cảnh không?"
Ô Nhược vẻ mặt bất đắc dĩ: "Quả thật là vậy, chỉ cần để đầu óc yên tĩnh là lại nghĩ miên man, sợ những thứ này lại là giả."
Những người khác không khỏi bật cười.
Hắc Tuyển Dực hỏi Đế Quân: "Cha, gần đây Cựu tộc có động tĩnh gì không?"
Đế Quân nhíu mày: "Sau khi Hắc Tuyển Hành theo chân tụi con rời đi, Cựu tộc liền mất đi người áp chế bọn họ, gông xiềng xiềng xích như được gỡ bỏ, những chuyện táng tận lương tâm đều làm ra hết, sau khi nhận ra giải lời nguyền, hậu nhân sẽ không biến mất, thế là càng thêm điên cuồng hơn, haizz, Hắc Tuyển Hành chỉ rời đi có một tháng, mà Cựu tộc lại sắp trở trời rồi."
Trong khi bọn họ đang nói về Hắc Tuyển Hành, thì Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng cũng trở lại Đồng Trấn, vốn là một thị trấn tràn ngập tiếng cười của trẻ nhỏ, bây giờ chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, mùi máu tươi hôi thối lấp kín không gian.
Bọn họ biến sắc, bước nhanh ra khỏi Truyền Tống Trận, chỉ thấy thi thể bọn nhỏ chất đầy như núi, trên tường, nóc nhà đều phủ đầy thi thể. Không chỉ có vậy, có thi thể còn bị phanh thây, có cái còn bị móc rỗng ruột, còn có bé gái bị gian nhục, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn thảm thiết, khiến người ta phẫn nộ đến cực điểm.
Tức khắc, hốc mắt của Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng đỏ cả lên, từ độ hư thối của thi thể, có thể đoán được bọn nhỏ chết ít nhất một ngày.
"Sao lại như vậy?" Thâm Tụng không tin vào những điều trước mắt: "Là ai tàn nhẫn như vậy, ngay cả bọn nhỏ cũng không tha, người đâu rồi, còn ai ở đây không? Ta là Thâm Tụng, còn ai ở đây hay không?"
Hắn rống lên mấy tiếng, không có ai đáp lại.
Hắc Tuyển Hành cố nén lửa giận trong lòng, nhanh chóng kiểm tra thi thể, xem còn có đứa nhỏ nào còn sống hay không, tuy nhiên, bọn họ kiểm tra khắp thị trấn đều không còn ai sống sót, ngay cả đại phu trong dược phòng cũng đã chết hết, dược liệu bị gom đi không còn gì.
Thâm Tụng cả giận nói: "Quá đáng giận, quá tàn nhẫn, nếu như để lão tử biết là ai làm, lão tử nhất định sẽ gϊếŧ mười tám đời tổ tông nhà hắn."
Hắc Tuyển Hành không nói gì, yên lặng bế từng khối thi thể của bọn nhỏ trên tường xuống đất, lại đem chút ít nội tạng còn sót lại đặt vào bụng của bọn nhỏ, cuối cùng còn mặc lại y phục cho bọn nhỏ.
Thâm Tụng hai mắt đỏ đậm nhìn Hắc Tuyển Hành, rõ ràng người này không nói gì hết, nhưng trong lòng chắc chắn đang cố nén phẫn nộ và thống khổ, dù sao thì đây cũng là tâm huyết nhiều năm nay của Hắc Tuyển Hành, hắn vẫn luôn che chở giúp bọn nhỏ khỏe mạnh trưởng thành, lại bị gϊếŧ hại trong vòng một tháng, mặc kệ là ai cũng sẽ bi phẫn khổ sở.
Sau khi hai người im lặng dọn thi thể xong, Hắc Tuyển Hành mới khàn giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Thâm Tụng nhìn thi thể: "Vậy bọn nhỏ..."
"Tìm người chôn đi."
"Được."
Hắc Tuyển Hành dẫn Thâm Tụng trở lại phủ của mình, bọn hạ nhân thấy bọn họ trở về, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia trong phủ đỏ mắt kích động đi đến trước mặt Hắc Tuyển Hành: "Gia, cuối cùng ngài cũng về rồi."
Hắc Tuyển Hành đi thẳng về thư phòng mới hỏi: "Mấy ngày ta không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn nhỏ ở Đồng Trấn..." Quản gia khổ sở hít hít mũi: "Lão chủ tử không tìm thấy ngài để thành thân với tiểu thư Do gia, liền cho rằng ngài muốn làm quan hệ hai nhà trở nên nan kham, nên giận dữ phái người đi gϊếŧ tất cả bọn nhỏ trong Đồng Trấn, chúng ta muốn phái người ngăn cản, nhưng mà chỉ cần có người lên tiếng sẽ chết ngay tại chỗ, A Vụ và A Ý cũng vì cầu tình cho bọn nhỏ mà chết dưới kiếm của chủ tử."
A Vụ và A Ý là hộ vệ bên người Hắc Tuyển Hành, bởi vì tiên quả có hạn, nếu không Hắc Tuyển Hành chắc chắn sẽ mang hai người họ cùng đi Bí Ẩn tộc.
Hắc Tuyển Hành nghe vậy, ngoại trừ mí mắt run nhẹ, những biểu hiện khác vẫn cực kỳ bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được là ai làm.
Thâm Tụng khó có thể tin nhìn quản gia: "Là lão chủ tử phái người gϊếŧ bọn nhỏ ở Đồng Trấn? A Vụ và Trần Ý cũng chết?"
Lão chủ tử thật sự quá tàn nhẫn.
Quản gia khổ sở gật đầu: "Sau khi gϊếŧ hết, còn không cho phép chúng ta đi nhặt xác, hơn nữa đoạn thời gian ngài không có ở đây, lão chủ tử từng lập tam đệ của ngài lên làm thiếu chủ, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, lại triệt bỏ chức của tam đệ ngài, trả lại vị trí thiếu chủ cho ngài, đúng rồi, lão chủ tử có dặn, sau khi ngài trở về thì lập tức đến phủ gặp hắn một chuyến."
Hắc Tuyển Hành khẽ ừ một tiếng: "Chuẩn bị nước ấm cho ta, ta tắm rửa xong sẽ qua đó."
Quản gia ngửi thấy mùi hôi tanh trên người hắn, liền biết chủ tử đã đến Đồng Trấn trước mới về đây, vội phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm.
Hắc Tuyển Hành tắm rửa sạch sẽ xong, đến phủ của phụ thân Hắc Đồ.
"Gặp qua thiếu chủ." Hạ nhân trong phủ Hắc Đồ thấy Hắc Tuyển Hành tới, lập tức hành lễ, nhưng trên mặt lại không có chút cung kính nào.
Hắc Tuyển Hành đi vào đại sảnh thì thấy Hắc Đồ đang chơi cờ cùng trưởng lão, đi qua vấn an: "Gặp qua phụ thân."
Hắc Đồ ánh mắt hung ác, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, hừ nói: "Ngươi còn biết đường trở về?"
Hắc Tuyển Hành đạm thanh hỏi: "Phụ thân không hỏi ta đã đi đâu sao?"
"Mặc kệ ngươi đi đâu, cũng không ra khỏi Tử Linh quốc."
"Ta đến Bí Ẩn tộc."
Leng keng một tiếng, quân cờ trong tay trưởng lão ngồi đối diện Hắc Đồ rơi xuống: "Thiếu chủ, ngài đi Bí Ẩn tộc?"
Hắc Tuyển Hành trả lời: "Đúng vậy."
Hắc Đồ cũng cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi đi Bí Ẩn tộc làm gì?"
"Tìm cách sau khi giải lời nguyền sẽ không bị biến mất."
Hắc Đồ và trưởng lão có chút nôn nóng: "Vậy ngươi tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Hắc Tuyển Hành kể lại chuyện của Quản Nghi.
"Tốt rồi, tốt rồi." Hắc Đồ cười to.
Hắc Tuyển Hành mặt vô cảm nhìn bọn họ.
Hắc Đồ cười đủ rồi, bỗng nghĩ tới chuyện ở Đồng Trấn, ngừng cười, nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Hành: "Biết chuyện Đồng Trấn rồi?"
Trên mặt Hắc Tuyển Hành không có bất kỳ dao động gì: "Biết."
Hắc đồ nhướng mày: "Không trách ta?"
"Bệnh của những đứa trẻ đó căn bản không chữa được, bây giờ chết rồi, coi như là một loại giải thoát."
"Hộ vệ bên người ngươi thì thế nào?"
"Phụ thân là chủ tử của bọn họ, muốn mệnh của bọn họ thì cần gì lý do."
Hắc Đồ sửng sốt, cười lên: "Ha ha, đúng đúng, nói rất đúng, nói rất hay."
Hắn đứng lên vỗ vai Hắc Tuyển Hành: "Nếu trước kia ngươi cũng hiểu chuyện như vậy, thì quan hệ cha con chúng ta cũng đã không căng thẳng như vậy."
Trưởng lão khẽ nhíu mày, tuy hôm nay Hắc Tuyển Hành rất nghe lời, nhưng vẫn làm hắn bất an.
Hắn ngồi lại chỗ cũ: "Ta biết ngươi không thích Do Tuyền Huỳnh, nên ta cũng không ép ngươi thành thân với nàng, từ sau đêm nay, hôn sự giữa các ngươi đã bị hủy bỏ."
Đáy mắt Hắc Tuyển Hành hiện lên kinh ngạc, phụ thân hắn vì mượn sức Do gia mà lao tâm lao lực, sao đột nhiên nói hủy liền hủy?
"Người Do gia không có ý kiến gì sao?"
Hắc Đồ hừ lạnh: "Ta bồi thường một đống đồ tốt cho bọn họ, bọn họ còn dám ý kiến? Tuy hôn nhân giữa ngươi và Do gia đã bị hủy, nhưng ta đã sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho ngươi rồi."
Hắc Tuyển Hành: "..."
Hắn biết ngay phụ thân hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lợi dụng hắn mà.
Hắc Đồ nói với quản gia: "Mời khách quý đến đây, nói là thiếu chủ đã về."
"Vâng."
Quản gia rời khỏi đại sảnh.
Hắc Đồ nâng chung trà lên, ý vị thâm trường nói: "Vị khách quý này đối với ngươi nhất vãng tình thâm, ngươi đừng cô phụ hắn."
Hắc Tuyển Hành nhíu mày, trong lòng không ngừng nghĩ đến khách quý mà phụ thân nói là ai."
Không lâu sau, quản gia dẫn người tới đại sảnh.
Hắc Tuyển Hành nhìn người đằng sau quản gia, kinh ngạc kêu lên: "Trọng... Thiên Trầm."
Thiên Trầm hơi mỉm cười: "Tuyển Hành đại nhân, đã lâu không gặp."
Hắc Đồ cong môi: "Tuyển Hành, Thiên Trầm công tử ngàn dặm xa xôi chạy đến Tử Linh quốc tìm ngươi, là vì muốn cùng ngươi nắm tay suốt đời suốt kiếp, người si tình như vậy thật khiến ta cảm động, các ngươi đã mấy tháng không gặp nhau, chắc là có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta không quấy rầy các ngươi nói chuyện phiếm nữa."
Hắc Tuyển Hành nhìn bóng lưng Hắc Đồ và trưởng lão rời đi, híp mắt, hỏi Thiên Trầm: "Có phải ngươi và phụ thân ta đã làm giao dịch gì rồi đúng không?"
Năm đó, phụ thân hắn nghe thấy Thái Tử muốn lấy thê tử là nam nhân thì làm ra vẻ mặt như nhìn thấy thứ gì đó rất bẩn thỉu, mặt đầy khinh thường, còn nói nếu con hắn cưới nam nhân giống Thái Tử, chắc chắn sẽ đánh chết đứa con và người kia đó. Nhưng bây giờ phụ thân hắn lại mỉm cười muốn hắn thành thân với nam nhân, không có chút ngại ngùng nào, có thể thấy, chắc chắn là Thiên Trầm đã hứa hẹn chuyện có lợi với phụ thân hắn, nên mới làm phụ thân hắn gật đầu đồng ý, đồng thời, cũng chứng tỏ phụ thân hắn thật sự không thích hắn, nếu không sẽ không dễ dàng gật đầu để hắn thành thân cùng nam nhân.
Đúng rồi, quản gia nói với hắn là hắn từng bị triệt bỏ chức vị thiếu chủ, sau đó lại khôi phục lại, hẳn là có liên quan đến Thiên Trầm.
Thiên Trầm nhướng mày: "Ngươi đúng là rất hiểu phụ thân ngươi."
Hắc Tuyển Hành đen mặt: "Các ngươi làm giao dịch gì?"
"Nếu ta nói, ta giao dịch gϊếŧ chết Ô Nhược, ngươi thấy thế nào?"
Hắc Tuyển Hành cau chặt mày: "Trong lòng Ô Nhược không có ta, ta cũng hết hy vọng với Ô Nhược rồi, ngươi không cần phải nhắm vào hắn hoặc lấy mạng hắn nữa."
Thiên Trầm hừ lạnh: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Hắn chẳng qua là nói muốn lấy mạng Ô Nhược, Hắc Tuyển Hành liền nóng lòng phủi sạch quan hệ, rõ ràng là đang che chở Ô Nhược.
"Tin hay không tùy ngươi."
Hắc Tuyển Hành xoay người rời đi.
Thiên Trầm mím chặt môi, đáy mắt tràn ra thù hận và đố kỵ, hận ý với Ô Nhược cũng sâu hơn.
Mắt thấy Hắc Tuyển Hành càng đi càng xa, hắn hít sâu, bước nhanh theo.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Dịch chương này tức quá, nên dịch lâu :)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]