Ăn cơm trưa xong, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực dẫn bọn nhỏ đi dạo trong đại viện để tiêu cơm thì gặp Niệm Hạ tự đến Hành Tinh Cung đón Lương Đông về nghỉ trưa.
Nàng trang điểm tinh xảo, mặc vải sa mềm lộ vai, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ mị hoặc, khi hành lễ, mặt mày càng thêm câu nhân, trông như phi tử ăn diện tỉ mỉ để câu dẫn hoàng đế vậy.
"Mẫu thân." Lương Đông nhìn thấy Niệm Hạ, lập tức nhào qua.
Niệm Hạ ôn nhu nắm tay nó, hành lễ cáo lui với Hắc Tuyển Dực, ngặt nỗi Hắc Tuyển Dực chỉ lo chơi đùa với Tiểu Tiểu, không thèm liếc nàng cái nào.
Nàng cũng không để ý, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nắm tay Lương Đông rời đi.
Ô Nhược thầm cảm thấy buồn cười, 5 năm trước, Hắc Tuyển Dực muốn chém đầu nàng thị chúng vì nàng trèo lên trên giường y, thật không hiểu nổi 5 năm sau nàng lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng có thể khiến Hắc Tuyển Dực thích nàng, chẳng lẽ tưởng có thêm đứa con là có thể làm cho Hắc Tuyển Dực nhìn nàng với con mắt khác sao?
"Thái Tử." Thị vệ ở hậu viện đến báo: "Lâu đại nhân bỗng nhiên ói rất dữ dội."
Ô Nhược: "..."
Vừa đi một tên, lại đến thêm tên nữa.
Hắc Tuyển Dực lập tức trầm mặt: "Nếu ói dữ dội, vậy sao ngươi không đi tìm ngự y tới khám, tìm bổn cung làm gì?"
Y cũng không phải thái y, tìm y thì hắn ngừng ói chắc?
Ô Nhược nghe xong thì rất muốn cười.
Thị vệ yên lặng chuyển ánh mắt về phía Ô Nhược.
Ô Nhược hiểu ý: "Ta đi khám cho Lâu đại nhân."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc nhìn thị vệ.
Thị vệ bị y nhìn thì không hiểu mô tê gì, không biết đã làm sai ở đâu, là vì hắn để Thái Tử Phi xem bệnh cho Lâu đại nhân sao?
Nhưng mà Thái Tử Phi biết y thuật, hắn hà tất phải bỏ gần tìm xa?
Ô Nhược đi vào phòng Lâu Khuynh Lạc, thấy nam tử nằm trên giường thì không khỏi giật mình.
Lúc này, Lâu Khuynh Lạc mái tóc dài đen nhánh rối tung nằm ở trên giường, mặt tái nhợt không chút máu, giống như hoa anh đào thuần khiết sắp điêu tàn, đẹp đến động lòng người.
Ô Nhược rũ mí mắt, lúc trước Lâu Khuynh Lạc đã là một mỹ nam ốm yếu như đóa bạch liên khiến người ta thương tiếc, hiện tại nhìn càng mảnh mai khiến người ta càng đau lòng hơn, làm cậu lại lần nữa cảm thấy Lâu Khuynh Lạc đang cố ý quyến rũ Hắc Tuyển Dực.
"Lâu đại nhân không sao chứ?" Hắc Tuyển Dực đi lên hỏi.
"Thái Tử." Lâu Khuynh Lạc vô lực chống người dậy, lại ngã xuống giường.
"Cứ nằm đi."
Ô Nhược bất động thanh sắc bắt mạch cho Lâu Khuynh Lạc.
"Làm phiền Thái Tử Phi." Lâu Khuynh Lạc hơi nâng mí mắt nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: "Thái Tử bận rộn công vụ, còn khiến Thái Tử nhọc lòng chuyện của vi thần, làm vi thần thật sự áy náy."
Hắc Tuyển Dực không phải người giỏi quan tâm thần tử, mím môi không nói gì.
"Thái Tử..."
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Cơ thể không khỏe thì đừng nói chuyện."
Ô Nhược nhịn xuống ý cười trên khóe môi, ho nhẹ một tiếng, hỏi Lâu Khuynh Lạc: "Vì sao Lâu đại nhân lại buồn nôn?"
Lâu Khuynh Lạc suy yếu nói: "Khi vi thần ăn cơm, đang ăn bình thường thì đột nhiên cơ thể cảm thấy không thoải mái, sau đó nôn ra."
Ô Nhược đứng lên kiểm tra đồ ăn, rồi gọi thái giám kêu thái y kê dược tới, liền biết dược mà thái y kê cho Lâu Khuynh Lạc tương khắc với một món ăn trong số mấy món này.
Cậu chỉ vào thức ăn trên bàn nói với thái giám: "Món này tương khắc với dược mà thái y kê, sau này không được dọn món này lên nữa."
Thái giám vội vàng đáp: "Vâng."
"Lâu đại nhân vẫn đang uống dược của thái y cho, vậy ta không kê dược nữa, ngươi nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại."
Lâu Khuynh Lạc để thái giám dìu hắn đứng dậy: "Ta đã chậm trễ rất nhiều công vụ, không thể tiếp tục chậm trễ nữa."
Hắc Tuyển Dực nói: “Bổn cung sẽ cho người khác làm công vụ của ngươi, chờ ngươi khỏe rồi thì làm tiếp."
"Đa tạ Thái Tử săn sóc vi thần." Lâu Khuynh Lạc hơi mỉm cười với y, xinh đẹp như tuyết liên.
Hắc Tuyển Dực lại quay đầu dặn dò thái giám phải chăm sóc Lâu Khuynh Lạc cẩn thận, sau đó nắm tay Ô Nhược rời khỏi phòng.
Lâu Khuynh Lạc nhìn xuyên qua bức bình phong, thấy Hắc Tuyển Dực vừa ra khỏi phòng đã ôm vai Ô Nhược, thân mật thân cúi đầu thì thầm, tức khắc, nụ cười trên miệng cứng ngắc: "Tình cảm của Thái Tử và Thái Tử Phi thật tốt."
Thái giám mỉm cười nói: "Đúng vậy, Thái Tử Phi chỉ hơi bị một vết thương nhỏ thôi mà Thái Tử đã đau lòng muốn chết."
"Đau lòng muốn chết sao..." Lâu Khuynh Lạc không khỏi siết chặt chăn: "Ta còn tưởng Thái Tử đối với ai cũng lãnh đạm thờ ơ..."
"Lúc Thái Tử Phi mới tiến cung, chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ ở chung một thời gian dài là biết Thái Tử đối xử với Thái Tử Phi rất khác biệt với mọi người, chúng ta thấy mà hâm mộ không thôi."
Lâu Khuynh Lạc rũ mí mắt, nói: "Đúng vậy, thật khiến người ta hâm mộ."
"Lâu đại nhân chắc chắn sẽ tìm được một phu nhân đối xử tốt với ngươi mà."
Lâu Khuynh Lạc trầm mặc không nói.
Ô Nhược đi ra hậu viện, bỗng ngã vào ngực Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược nhíu chặt mày, túm chặt áo nói: "Ngực ta đau quá."
Hắc Tuyển Dực sợ cậu lại đột nhiên hôn mê mấy ngày trời như khi ở Thiên Hành quốc, vội vàng bế cậu lên bảo người truyền thái y.
"Chờ chút, không cần truyền thái y." Ô Nhược vừa nghe muốn truyền thái y, lập tức khôi phục bộ dáng sinh lòng hoạt hổ: "Không cần truyền thái y, ta đùa ngươi thôi."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược thấy y mặt đen xì, đáy mắt hiện lên tia chột dạ, nhưng lại ngại nói là do mình ghen tuông quá độ, liền bảo: "Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta nhiều hơn một chút thôi."
Hắc Tuyển Dực tức giận nói: "Lần sau ngươi còn giả bệnh, ta thật sự sẽ làm ngươi nằm trên giường ba ngày ba đêm không xuống được."
Ô Nhược cười, câu cổ y: "Ngươi định khiến ta không xuống được giường như thế nào?"
Hắc Tuyển Dực nhướng mày, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đoán xem?"
"Nếu giống như ta nghĩ, hoan nghênh ngươi làm ta không xuống giường được."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên tia bất đắc dĩ.
"Tuyển Dực..."
"Hửm?"
"Mấy ngày qua ta đã điều dưỡng tốt thân thể..." Đáy mắt Ô Nhược hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngón tay nhè nhẹ vỗ về sau gáy y, thẹn thùng hỏi: "Chúng ta trở về phòng làm chuyện đó được không?"
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực sâu hoắm, ôm Ô Nhược nhảy lên, dùng khinh công bay về phía tẩm cung của bọn họ.
Ô Nhược cười xán lạn, nam nhân của cậu chỉ thích cậu, cũng chỉ bị cậu hấp dẫn, những người khác dám mơ tưởng nam nhân của cậu, không có cửa đâu.
Sau khi đóng cửa phòng lại, hai người hôn nhau kịch liệt hôn từ cửa phòng đến trong phòng, nháy mắt, y phục rơi đầy đất.
Chờ đến khi nằm trên giường, hai người đã là tr@n trụi quấn lấy nhau, thậm chí du͙ƈ vọиɠ đã cao đến đỉnh điểm.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng thở d0'c trong phòng, thức thời tránh xa cung điện.
Hai người quấn quýt bên nhau đến tận khuya mới ngừng lại.
Ô Nhược vẻ mặt thỏa mãn ôm Hắc Tuyển Dực, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ô Nhược luyến tiếc cọ cọ trên người phu quân nhà mình, cọ đến nỗi chỗ đó của phu quân nhà mình lại cứng lên mới thấy vui vẻ.
Hắc Tuyển Dực lật người đè lên cậu, hôn môi cậu: "Ta có việc cần làm, buổi tối trở về lại ‘xử lý’ ngươi."
Ô Nhược m*t một cái trên cổ y rồi mới buông ra: "Lát nữa nhớ kêu thuật sư đến đây."
"Ừm." Hắc Tuyển Dực ghé vào người cậu, đợi sau khi chỗ đó mềm đi mới đứng dậy mặc y phục, rửa mặt.
Ô Nhược ăn sáng cùng y.
Sau khi ăn xong, năm tên thuật sư cửu giai đi đến Hành Tinh Cung.
Ô Nhược dẫn bọn họ đến Lan San Các gặp Do Yến Văn.
Do Yến Văn nhìn thấy cậu thì vừa kích động vừa áy náy: "Phán Dương, đệ đến rồi."
Ô Nhược gật đầu: "Hiện tại chúng ta đi đâu chuộc người?"
"Đi đến sòng bạc ở Bảo thành tầng mười lăm."
"Vậy đi thôi."
Do Yến Văn tò mò nhìn năm người phía sau Ô Nhược: "Bọn họ là..."
"Bọn họ là người của ta."
"Vì sao phải mang theo bọn họ?"
"Chúng ta không phải đi sòng bạc chuộc người sao? Nếu không mang theo vài người, người của sòng bạc chưa chắc sẽ thả người sau khi giao bạc, nên mang thêm vài người thì an toàn hơn."
Do Yến Văn không nói nữa, cùng đám Ô Nhược đi vào nha môn, Truyền Tống Trận đến Bảo thành ở tầng mười lăm.
Sòng bạc cách nha môn dưới tầng mười lăm không xa, Do Yến Văn vừa ra khỏi nha môn liền bắt đầu thấy hơi do dự.
Ô Nhược thấy hắn bước chậm lại thì hỏi: "Làm sao vậy?"
Do Yến Văn cau chặt mày: "Phán Dương, ta..."
Vốn dĩ hắn định để Do Tuyền Huỳnh đánh Phán Dương một trận thì sẽ giữ được Do gia, nhưng mà, Do Tuyền Huỳnh không chỉ mang theo thuật sư cửu giai, còn mang theo yêu thú cấp cao, trông không đơn giản như chỉ muốn đánh Do Phán Dương một trận, hắn cứ cảm thấy Do Tuyền Huỳnh muốn lấy mạng Do Phán Dương vậy.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Ta, ta..." Do Yến Văn gãi đầu: "Ta chỉ muốn hỏi đệ có mang đủ bạc không?"
"Đương nhiên, 50 vạn lượng ngân phiếu đang ở trong túi ta."
"Haizz, ta..." Do Yến Văn có chút sốt ruột: "Phán Dương, đệ thật sự muốn chuộc Yến Võ?"
"Ta cũng đã đến đây với ngươi rồi, chẳng lẽ giả được?"
"..." Do Yến Văn muốn nói sự thật cho cậu biết, nhưng lại sợ hại nhị đệ và người nhà, dù sao thì hiện tại Do Yến Võ thật sự ở trong tay Do Tuyền Huỳnh.
Trong lúc do dự, hai người đã đi tới cửa sòng bạc.
Ô Nhược nhìn đại môn nói: "Ở đây sao?"
Do Yến Văn cúi đầu: "Ừm."
"Sao không thấy ai vào sòng bạc đánh bạc?"
Ô Nhược bước lên trước một bước, Do Yến Văn vội kéo cổ tay cậu: "Phán Dương, thôi bỏ đi, chúng ta không đi vào nữa."
"Sao đột nhiên không đi vào nữa?" Ô Nhược nhướng mày, xem ra là lương tâm người này bùng phát.
"Ta nghĩ đệ kiếm bạc cũng không dễ dàng gì, sao có thể dùng số bạc này của đệ." Do Yến Văn kéo Ô Nhược ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta đi thôi."
"Sao tới rồi lại muốn chạy?" Đột nhiên một đám người vây lại đây, đẩy mấy người bọn họ vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Đại ca, Phán Dương, các ngươi tới rồi."
Từ Yến Võ vui mừng đứng lên đi về phía Ô Nhược, không ngờ lại bị người của sòng bạc đẩy lại chỗ ngồi.
Ô Nhược lấy ra 50 vạn lượng ngân phiếu: "Chúng ta đem ngân phiếu đến rồi, các ngươi cũng nên thả người đi chứ?"
"Thả người?" Chưởng sự sòng bạc cười lạnh: "Vậy phải hỏi tiểu thư nhà ta có đồng ý hay không."
Hắn quay đầu nói với thuộc hạ: "Đi mời tiểu thư ra đây."
"Vâng." Một tên tiểu lâu la của sòng bạc lập tức đi vào hậu viện.
Một lát sau, một cô nương mặc váy hồng nhạt, đeo mặt nạ từ hậu viện đi ra, nhìn thấy Ô Nhược, cười lạnh một tiếng: "Do Phán Dương, cuối cùng ta cũng chờ được ngươi."
Ô Nhược cảm thấy buồn cười, Do Tuyền Huỳnh muốn đối phó cậu mà lại không dám lộ mặt thật.
"Chờ ta?" Cậu giả vờ khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao lại chờ ta? Chờ ta lấy ngân phiếu tới chuộc người sao?"
Do Tuyền Huỳnh cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với cậu, vung tay lên, hạ lệnh: "Lên hết cho ta, đánh chết hắn."
Hơn trăm tên lâu la của sòng bạc đều vọt qua.
Năm tên thuật sư cửu giai nhanh chóng bảo vệ Ô Nhược và Do Yến Văn.
Do Yến Võ sốt ruột nói: "Do tiểu thư, không phải ngươi nói chỉ cần giáo huấn hắn một trận là được rồi sao? Sao lại phải đánh đến chết mới thôi?"
Bốp một tiếng, Do Tuyền Huỳnh quật một roi lên mặt Do Yến Võ.
Do Yến Võ kêu thảm thiết, té lăn xuống đất.
Do Tuyền Huỳnh giận dữ nói: "Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, trước khi tới đây ta nói thế nào?"
Lúc trước nàng đã liên tục cảnh cáo bọn hắn không được làm lộ thân phận của nàng, nhưng hắn lại làm thế nào?
"Yến Võ, đệ không sao chứ?" Do Yến Văn sốt ruột hỏi.
Do Yến Võ ôm mặt bò dậy, liền thấy người của sòng bạc đã gục một nửa.
"Một đám phế vật." Do Tuyền Huỳnh tức giận nói với thủ hạ bên cạnh: "Đem con súc sinh kia ra đây, mời cả tiền bối ra luôn."
"Vâng."
Thủ hạ của Do Tuyền Huỳnh vội vã chạy vào hậu viện, sau đó, kéo một con đại điểu màu đỏ và một bạch y nam tử đeo mặt nạ đi ra.
Chương 319. Làm tốt lắm
Edit + beta: Iris
Ngay khi Ô Nhược nhìn thấy đại điểu quái thì bất ngờ, con đại điểu quái này không phải là Pi Pi sao?
Pi Pi nhìn thấy Ô Nhược, hưng phấn đập cánh, nhưng trên người lại bị pháp khí khống chế yêu thú trói buộc, bị tiểu lâu la lôi kéo không thể chạy loạn.
"Bốp" một tiếng.
Do Tuyền Huỳnh quất mạnh một roi lên người Pi Pi: "Súc sinh, còn không nghe lời, ta liền gϊếŧ ngươi."
Lập tức, Pi Pi bị quất rụng mất mấy cọng lông chim, may mắn da nó dày, roi đánh vào người nó chỉ như gãi ngữa. Nhưng điều này đối với một yêu thú đỉnh cấp mà nói là điều vô cùng nhục nhã.
Ánh mắt Ô Nhược nặng nề.
Bọn họ vẫn luôn không tìm thấy Pi Pi, hóa ra là bị người Cựu tộc bắt đi.
Ô Nhược đầu tiên cho Pi Pi một ánh mắt trấn an, đồng thời, dư quang khóe mắt quét quanh toàn bộ sòng bạc, phát hiện xung quanh đã được bày trận pháp cường đại, muốn công phá từ bên ngoài hoặc bên trong khá khó khăn, trừ khi phá hủy trận pháp, nếu không rất khó xông ra ngoài.
Pi Pi dừng ầm ĩ, ánh mắt đỏ lên, hung ác trừng mắt Do Tuyền Huỳnh.
Nam tử bạch y nhanh chóng triệu hồi một tên Quỷ tộc, một tên Ma tộc và một tên Yêu tộc, sau đó, bắt đầu ngưng tụ linh lực cường đại công kích về phía Ô Nhược.
Ô Nhược thấy linh lực của đối phương cường đại như Thủ Lao đã hình dung, vội vàng lấy ra vô số pháp khí phòng ngự đỉnh cấp bảo hộ mọi người.
Nam tử bạch y bị pháp khí ngăn cản, ánh mắt trở nên lãnh lệ, dùng toàn lực cùng đồng bạn khế ước hợp sức đánh nát pháp khí đỉnh cấp.
"Ầm" một tiếng lớn, tất cả pháp khí cao cấp cùng nổ tung, Ô Nhược lại vội vàng lấy ra một pháp khí khác chắn lại cuồng phong.
Đám tiểu lâu la không có pháp khí bảo hộ lập tức bị văng ra ngoài, ngay cả Do Yến Võ và Do Tuyền Huỳnh cũng bị cuồng phong thổi bay, đồng thời trận pháp bố trí ở sòng bạc cũng bị người động tay động chân.
Trận pháp bị phá, sòng bạc không chịu nổi áp lực lớn như vậy, nháy mắt cũng nổ tung, ngay cả các căn nhà bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, người qua đường cũng thổi bay ra ngoài mấy trượng.
Tiếng nổ lớn như vậy lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Ngay sau đó, Do Yến Võ bị văng lên trời, bay rớt xuống bên người Ô Nhược.
"Chủ tử." Thủ Lao xuất hiện bên cạnh Ô Nhược.
Ô Nhược gật đầu: "Làm tốt lắm."
Nếu không phải Thủ Lao ẩn thân lặng lẽ phá hư trận pháp, hiện tại bọn họ vẫn còn bị vây khốn ở bên trong không ra ngoài được.
Thủ Lao ném Do Yến Võ cho Do Yến Văn.
Do Yến Văn vội vàng đỡ lấy Do Yến Võ: "Yến Võ, đệ không sao chứ?"
"Ca, đau quá." Hắn không chỉ bị Do Tuyền Huỳnh đánh đau, trên người còn có rất nhiều miệng vết thương, đều là bị mảnh vỡ của pháp khí cắt trúng.
Ô Nhược nói với Thủ Lao: "Ngươi mang đám Do Yến Văn tới nơi an toàn chờ trước đi."
"Vâng." Thủ Lao xách hai huynh đệ Do gia lên bay khỏi sòng bạc.
"A ——" đột nhiên, sòng bạc truyền ra một tiếng hét thảm thiết: "Súc sinh, cái đồ súc sinh nhà ngươi, aaaaaa, tiền bối, cứu mạng, cứu mạng."
Ô Nhược nhìn lại, Pi Pi dùng cặp mỏ sắc bén của nó mổ mù mắt trái của Do Tuyền Huỳnh, phun ra liệt hỏa thiêu nàng, khiến Do Tuyền Huỳnh đau đến lăn lộn dưới đất.
Nam tử bạch y căn bản không để ý tới nàng sống hay chết, trực tiếp mang người nhắm về phía Ô Nhược.
Năm tên thuật sư cửu giai che trước người Ô Nhược.
Nam tử bạch y dùng một chiêu Yêu Trảm liền thổi bay hai tên thuật sư, tiếp tục nhằm về phía Ô Nhược.
Ô Nhược dùng Quỷ Oanh của Quỷ tộc nghênh diện hắn, một chiêu này mang theo lực đánh và lực sát thương cực đại.
Nam tử bạch y không sợ, sử dụng chiêu thức Phật Thủ của Phật môn hóa giải công kích của Ô Nhược.
"Thánh Tử." Ô Nhược thấy đối phương sử dụng huyền thuật của nhiều tộc, lập tức nhìn thấu thân phận của hắn, ánh mắt bình tĩnh cũng trở nên hung ác lãnh lệ, trong tay nổi lên đám khói màu xanh đen, vung về phía Thánh Tử.
Đây là huyền thuật Ăn mòn của Vu tộc, chỉ cần bị đám khói màu xanh đen đụng trúng, bất kể là y phục hay là tóc tai đều sẽ bị khói ăn mòn thành tro bụi. Ống tay áo của Thánh Tử dính phải khói, nháy mắt biến thành tro, vẻ mặt hắn nghiêm lại, nhanh chóng dùng Tịnh Hóa chi thuật của Tế sư, trên người lập tức toát ra bạch quang, khi khói xanh đụng phải bạch quanh trên người hắn, phát ra những tiếng xèo xèo, khói màu xanh đen biến thành một đám khói trắng, chậm rãi bay về phía trước.
Đồng thời, một đống sâu ghê tởm bay ra từ trong tay áo hắn, nhào về phía Ô Nhược.
Bỗng nhiên, một đám lửa lớn phun lại đây, Ô Nhược và Thánh Tử kinh sợ, vội vàng lùi ra sau mấy bước, sâu bay ở giữa không trung tức khắc bị nướng thành than.
"Pi ——"
Pi Pi nổi trận lôi đình, vì để thoát khỏi pháp khí khống chế, nó điên cuồng phun lửa khắp nơi, bởi vì nó khi thì thanh tỉnh, khi thì bị người khống chế ý thức, nên nó phun lửa khắp nơi bất kể là ai, người qua đường cũng bị liệt hỏa làm bỏng, phòng ốc cũng nổi lửa lớn.
Người chung quanh vội vàng hô to: "Mau đi lấy nước, cháy nhà rồi, cháy nhà rồi!"
Còn có người thì đi tìm người của nha môn tới giải quyết.
Thánh Tử không cam lòng bỏ lỡ cơ hội, quét bay đám sâu đã hóa thành than cản trở hắn, sử dụng mười phần linh lực công kích về phía Ô Nhược.
Ô Nhược cũng ngưng tụ linh lực, đột nhiên, một bóng người bay đến trước mặt cậu thay cậu đỡ lấy linh lực của Thánh Tử.
Lập tức, hai cỗ linh lực cường đại giống như bá vương đâm vào nhau phát ra tiếng vang cực lớn, lực lượng cực kỳ khủng bố, mặt đất bị làn sóng linh lực làm cho nứt thành một cái khe, như thể động đất và sóng thần đồng thời đột kích, mặt đất run rẩy không ngừng, đồ vật xung quanh cũng nảy lên nảy xuống.
Đám thuật sư đang đánh nhau ở một bên đều bị thổi bay ra xa mấy trượng.
Ô Nhược dùng tay áo ngăn gió to và tro bụi, nhìn thấy người che ở trước mặt cậu, không khỏi vui vẻ: "Tuyển Hành."
Tuyển Hành trầm giọng nói: "Đi mau."
Lúc này, có người la lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nếu không tầng mười bốn cùng và mười lăm sẽ bị các ngươi đánh sập mất."
Nhưng mà, bất kể là Tuyển Hành hay là Thánh Tử, nếu ai dừng linh lực thì sẽ bị linh lực của đối phương gây thương tích.
Ngay sau đó, một bóng người vọt đến, chém một nhát vào vị trí chạm nhau giữa hai luồng linh lực của Thánh Tử và Tuyển Hành, tách đôi linh lực của hai người ra, theo đó, sóng linh lực đánh vào bốn phía, thổi bay vài căn nhà.
Tuyển Hành cùng Thánh Tử lảo đảo lui ra sau vài bước, sau đó, nhìn về phía người tới.
Ô Nhược đứng ở phía sau Tuyển Hành, nhất thời không kịp ổn định bước chân, bị linh lực cường đại thổi bay ra ngoài, ngã xuống ngay cái khe vỡ ra trên mặt đất.
Tuyển Hành nhìn thấy người chen ngang bọn họ là Hắc Tuyển Dực, lập tức cau mày.
Thánh Tử vội vàng xoay người chạy mất, đám thị vệ đi theo Hắc Tuyển Dực nhanh chóng đuổi theo.
"Chủ tử, ngươi không sao chứ?" Thâm Tụng vội vã chạy qua kiểm tra thân thể Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Dực quay đầu, hỏi thuật sư cửu giai đi theo Ô Nhược: "Tiểu Nhược đâu?"
Thuật sư cửu giai yên lặng mà chỉ chỉ cái khe.
Sắc mặt Hắc Tuyển Dực khẽ biến, vội vàng đi qua đó.
Tuyển Hành cũng hỏi Thâm Tụng: "Phán Dương đâu?"
Thâm Tụng chỉ hướng cái khe, ngượng ngùng nói: "Hắn rơi xuống đó, ta sắp đỡ được hắn nhưng lại bị sóng linh lực của các ngươi đánh bật đi, căn bản không qua đó được."
Tuyển Hành đen mặt bước nhanh đến cái khe bên cạnh.
"Tiểu Nhược — —"
"Phán Dương — —"
Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành đồng thời kêu, dứt lời, hai người nhìn nhau một cái.
"Ta không sao, ta tự lên được." Ô Nhược dưới cái khe trả lời.
Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành nghe thấy giọng cậu vẫn to rõ, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, một ngọn liệt hỏa phun tới.
"Pi — — pi — —" Pi Pi vẫn điên cuồng phun lửa khắp nơi.
"Chủ tử, con đại điểu quái kia điên rồi." Thâm Tụng kêu lên: "Nó muốn gϊếŧ Do tiểu thư."
Tuyển Hành nhìn đại điểu quái đã gϊếŧ chết vài tên lâu la che chở Do Tuyền Huỳnh, do dự một lát vẫn lựa chọn đi qua cứu Do Tuyền Huỳnh.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy đại điểu quái chính là Pi Pi, cũng nhìn thấy Tuyển Hành chuẩn bị gϊếŧ Pi Pi, liền nhảy lên, chặn ở trước mặt Tuyển Hành, sau đó giúp Pi Pi cởi bỏ pháp khí trên người.
"Pi Pi — —" Pi Pi nổi cơn thịnh nộ: "Ta muốn gϊếŧ nữ nhân này."
Từ sau khi nó bị người Do gia bắt giữ, Do Tuyền Huỳnh vẫn luôn coi nó là súc sinh mà sai bảo, chỉ cần hơi không vừa ý, nàng liền đánh đập nó tàn bạo, so với con chó trông nhà của bọn họ còn không bằng.
"Tuyển Hành ca, cứu muội." Do Tuyền Huỳnh khóc lóc ôm lấy Tuyển Hành, sợ tới mức cả người phát run: "Muội đau quá, toàn thân muội đau quá."
Lúc này, mắt trái của nàng đã bị Pi Pi mổ mù, toàn bộ y phục trên người đã bị thiêu thành tro, trên người bị thiêu thành một mảnh cháy đen, tóc cũng bị thiêu đến trụi lủi, nếu không phải nàng vẫn luôn che lấy mặt mình, chỉ sợ Thâm Tụng căn bản không nhận ra nàng là ai.
Thâm Tụng vội vàng cởϊ áσ phủ lên cho Do Tuyền Huỳnh.
Tuyển Hành lạnh mặt đẩy người vào ngực Thâm Tụng, nếu không phải Do Tuyền Huỳnh là người Do gia, hắn còn lâu mới cứu.
Thâm Tụng cạn lời: "Chủ tử, cái này, hình như không ổn lắm đâu?"
Cô nương tr@n trụi trong ngực chính là thê tử chưa vào cửa của chủ tử, đẩy vị hôn thê đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình vào ngực nam nhân khác, không ổn lắm đâu nhỉ?
Tuyển Hành không để ý đến hắn.
"Gϊếŧ nó, Tuyển Hành ca, giúp muội gϊếŧ nó — —" Do Tuyền Huỳnh khóc rống kêu to: "Người đâu, gọi cha ta đến đây, bảo bọn họ gϊếŧ con súc sinh này cho ta."
Pi Pi nghe thấy lời này, càng thêm tức giận, lại phun ra một ngọn lửa về phía bọn họ, đám Tuyển Hành vội vàng nhảy ra chỗ khác.
Thâm Tụng tức giận nói: "Do tiểu thư, chúng ta hiện tại đang ở trên đường cái nhiều người, bây giờ ngươi đã thành cái dạng này rồi, đừng nói bậy nữa thì tốt hơn, sẽ làm hỏng thanh danh."
Pi Pi lại phun một ngọn lửa về phía Thâm Tụng.
Thâm Tụng vội vàng chạy đi: "Ta cũng không có đắc tội ngươi, ngươi đừng có phun lửa vào ta nữa, chủ tử, cứu mạng, ta đánh không lại con đại điểu này, lửa của nó rất lợi hại, áo choàng của ta cũng bị thiêu cháy rồi."
Tuyển Hành chau mày, mới vừa nhấc chân lên liền nghe Hắc Tuyển Dực trầm giọng nói: "Pi Pi, trở về."
Pi Pi nghe thấy, trở lại bên người Hắc Tuyển Dực: "Chủ tử, Do gia bọn họ không có lấy một người tốt, hơn nữa nàng còn muốn gϊếŧ phu nhân."
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực lạnh lùng, nhìn chằm chằm Do Tuyền Huỳnh đang được Thâm Tụng ôm.
Thâm Tụng đang ôm Do Tuyền Huỳnh không nhịn được run lên, vội vàng chạy ra sau Tuyển Hành trốn, lại lấy ra dược trị thương cho Do Tuyền Huỳnh uống vào.
Hắc Tuyển Dực nhìn chằm chằm người phía sau Tuyển Hành, hỏi thuật sư cửu giai bên cạnh: "Chính là nàng muốn gϊếŧ Tiểu Nhược."
Thuật sư cửu giai trả lời: "Đúng vậy Thái Tử, sau khi chúng ta bị nhốt trong sòng bạc, nàng liền hạ lệnh thủ hạ của nàng đánh chúng ta đến chết mới thôi."
Hắn vừa nói xong, trên người Hắc Tuyển Dực liền ngưng tụ linh lực cường đại.
Trong lòng Tuyển Hành cả kinh, cũng ngưng tụ linh lực phòng bị.
Trong lòng Thâm Tụng thực sự rất run, nếu hai vị đại chủ tử này đánh nhau, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đánh sập tầng mười bốn và tầng mười lăm thôi đâu.
"Thái Tử, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, Bảo thành chỉ là một tòa thành nhỏ, chịu không nổi ngài và Tuyển Hành đại nhân đánh nhau đâu." Thành chủ Bảo thành mang theo người của nha môn vội vàng chạy tới, đứng ở giữa bọn họ: "Thái Tử, Tuyển Hành đại nhân, các ngươi từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện."
Pi Pi trực tiếp dùng miệng mổ cho thành chủ chạy toán loạn.
"A, ngươi đừng mổ ta." Thành chủ vội vàng trốn tránh.
Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành lần nữa mặt đối mặt giằng co, ngay khi mọi người cho rằng bọn họ sắp đánh nhau, chỗ cái khe truyền ra thanh âm: "Bà nó, cuối cùng cũng bò lên được."
Chương 320. Tiền đồ
Edit + beta: Iris
Ô Nhược bò lên mặt đất, lắc lắc phủi bùn đất trên người, vỗ vỗ tro bụi bám trên y phục, thở phào một hơi, khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành ở cách đó không xa, vui vẻ chạy qua đó: "Đều ở đây cả à, thật tốt quá."
Thâm Tụng trợn trắng mắt, tốt chỗ nào? Không thấy chủ tử nhà hắn sắp đánh nhau với Thái Tử rồi sao?
Tuyển Hành lo Hắc Tuyển Dực sẽ thương tổn Ô Nhược, vội vàng nắm cánh tay Ô Nhược kéo về phía mình.
Hắc Tuyển Dực bất giác cũng kéo một cánh tay khác của Ô Nhược.
"Chạy rồi." Hắc Tuyển Dực giơ tay giúp cậu lau bùn đất dính trên tóc, thuận tiện vỗ vỗ bụi bẩn trên lưng Ô Nhược.
Tuyển Hành thấy cảnh này, lập tức nheo mắt lại, Do Phán Dương quen biết Thái Tử? Hơn nữa quan hệ hình như rất tốt, nếu không Thái Tử cũng sẽ không phủi bụi cho Phán Dương.
Thâm Tụng và thành chủ cũng khϊếp sợ mở to mắt, không thể tin được Hắc Tuyển Dực thân phận tôn quý lại chịu hạ mình hầu hạ người khác.
Ô Nhược nhíu mày: "Lại để hắn chạy, hắn đúng là xuất quỷ nhập thần."
Tuyển Hành hỏi: "Người vừa rồi là ai?"
"Hắn tên Thánh Tử, từ một năm trước đã bắt đầu đuổi gϊếŧ ta..." Đáy mắt Ô Nhược hiện lên nghi hoặc: "Bây giờ lại bắt tay với Do Tuyền Huỳnh cùng đối phó ta, thật đúng là kỳ quái."
Chuyện cậu cảm thấy kỳ quái là Thánh Tử thân là người Bí Ẩn tộc, tại sao lại đi cùng người Cựu tộc.
Tuyển Hành trầm mặt: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Do Tuyền Huỳnh muốn đối phó ngươi?"
Thâm Tụng nhìn Do Tuyền Huỳnh đã hôn mê ở trong ngực, nghi hoặc nói: "Do tiểu thư vì sao lại muốn đối phó ngươi?"
Ô Nhược lộ vẻ do dự, rốt cuộc có nên nói cho Tuyển Hành chuyện này hay không, dù sao thì Do Tuyền Huỳnh cũng là vị hôn thê của hắn, cậu không muốn phá hỏng tình cảm của bọn họ.
Tuyển Hành nhìn ra cậu đang băn khoăn, liền nói: "Cứ nói đi, đừng ngại."
"Có thể là vì lần trước ta nói trận pháp của tổ phụ nàng bị lỗi..."
Tuyển Hành: "..."
Có lẽ không chỉ vì chuyện này.
Nhớ lần đó, bởi vì Do Tuyền Huỳnh vô cớ gây rối, hắn đòi hủy bỏ hôn ước, có thể do vậy mới làm Do Tuyền Huỳnh chân chính ghi hận Do Phán Dương.
"Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."
Ô Nhược không để ý nói: "Ta hiện tại chỉ muốn biết Thánh Tử có phải vẫn luôn ở cạnh Do tiểu thư hay không, bởi vì lúc trước Do tiểu thư gọi Thánh Tử là tiền bối, hai người bọn họ hẳn là quen nhau."
Tuyển Hành híp mắt: "Ta sẽ điều tra chuyện này."
"Làm phiền ngươi rồi, đúng rồi, còn phải cảm tạ ngươi vừa rồi ra tay hỗ trợ, nếu không, có lẽ ta đã không thể đứng đây nói chuyện với ngươi được nữa."
"Ngươi không cần khách khí với ta."
Lúc này, thủ hạ của Do Tuyền Huỳnh chạy tới: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
Thâm Tụng vội ném người cho bọn họ: "Mau đưa tiểu thư của các ngươi về trị liệu đi."
"Vâng." Thủ hạ Do gia vội vàng ôm Do Tuyền Huỳnh rời đi.
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên vẻ u ám, nhưng không ngăn cản bọn họ.
"Pi — —" Pi Pi lại bất mãn kêu lên, không gϊếŧ Do Tuyền Huỳnh rất khó nguôi ngoai hận thù trong lòng nó.
Nhưng mà, nó đuổi theo một nửa, lại chạy trở về, bởi vì theo như lời của Ô Nhược, chuyện này không dễ dàng kết thúc như vậy, nó vẫn nên dưỡng thương trước đã, sau đó cùng Ô Nhược đối phó Do gia.
Thành chủ vội vàng nói: "Thái Tử, dựa theo luật lệ là không thể tự mình ẩu đả ở thành ngầm, nếu không sẽ xử trí theo luật lệ, nhưng hiện tại..."
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Ô Nhược và Tuyển Hành, một người là người Thái Tử quen, một người là thiếu chủ Cựu tộc, hai người đều không phải là người mà hắn có thể đắc tội, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Thủ lĩnh thị vệ của Hắc Tuyển Dực đi tới, gằn giọng nói: "Ngươi không thể mở một mắt nhắm một mắt sao?"
Cái đồ không có mắt nhìn, bộ không biết một trong những người phạm tội chính là Thái Tử Phi mà Thái Tử thương yêu đến tâm khảm sao, ai dám động đến nửa cọng lông tơ của cậu?
"Vâng, vâng." Thành chủ thấy ánh mắt lạnh băng của Hắc Tuyển Dực, cuống quít lau mồ hôi lạnh: "Hạ quan đi trấn an các bá tánh."
Thành chủ vừa đi, không khí liền yên tĩnh.
Ô Nhược khụ khụ một tiếng: "Chọn ngày không bằng đúng ngày, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống chén trà nhé?"
Tuyển Hành gật đầu.
Thâm Tụng trào phúng nói: "Có người chưa chắc đã nguyện ý cùng chúng ta ngồi xuống uống trà."
Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái, nói: "Phía trước có một quán trà."
"Vậy chúng ta qua đó ngồi."
Ô Nhược dẫn đầu đi đằng trước, đến quán trà Hắc Tuyển Dực nói, tìm vị trí trong góc ngồi xuống.
Thâm Tụng đi sau cùng, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực và Tuyển Hành ngồi cùng một bàn, không khỏi nói thầm: "Đây chính là thiên cổ kỳ văn ngàn năm có một, Thái Tử hoàng thất và thiếu chủ Cựu tộc lại có thể tâm bình khí hòa ngồi cùng nhau, truyền ra chắc chắn không ai tin."
Ô Nhược bảo tiểu nhị bưng điểm tâm và trà ngon nhất đến, sau đó, nhìn Tuyển Hành nói: "Tuyển Hành, ngươi còn nhớ mấy ngày trước ta nhắn lại cho ngươi, nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi không?"
Tuyển Hành hỏi: "Nhớ, ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Cái này..." Ô Nhược thật đúng là không tiện mở miệng nói, do dự một lát mới nói: "Đầu tiên ta muốn làm sáng tỏ, ta thật lòng coi các ngươi là bằng hữu, sau đó, ta có nỗi khổ bất đắc dĩ mới giấu giếm một chuyện, không phải cố ý lừa gạt các ngươi."
Tuyển Hành hơi cau mày.
Cứ cảm thấy chuyện mà Do Phán Dương sắp nói rất kinh thiên động địa.
Thâm Tụng tò mò nhìn cậu: "Ngươi gạt chúng ta cái gì?"
Ô Nhược đang nghĩ xem phải nói thế nào mới ổn.
Lúc này, tiểu nhị bưng trà và điểm tâm lên.
Thâm Tụng tự giác rót cho mọi người một chén trà.
"Cái này..." Ô Nhược uống một miếng nhuận họng.
Tuyển Hành nói: “Nếu ngươi đã nói là không cố ý muốn gạt chúng ta, vậy ngươi cứ nói ra thoải mái."
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực liếc nhau.
Hắc Tuyển Dực gắp cho cậu một miếng điểm tâm.
Tuyển Hành nhíu chặt mày, cứ cảm thấy giữa hai người bọn họ có một chút thân mật.
Thâm Tụng cũng cảm thấy giữa Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược có gì đó quái quái, ánh mắt không ngừng lia qua lia lại trên người hai người.
Ô Nhược cắn một miếng điểm tâm mới nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, chúng ta..."
Cậu còn chưa nói xong, liền nghe thấy có người kích động hô: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"
Ô Nhược nghe thấy giọng của Hắc Tuyển Đường thì quay đầu lại, thấy Hắc Tuyển Đường hừng hực bổ nhào vào trước mặt cậu, cầm lấy đôi đũa trong tay cậu, đánh giá trên dưới một lượt, xác định cậu không sao thì thở phào nhẹ nhõm: "Đại tẩu, tẩu có biết tẩu làm đệ sợ muốn chết không, vừa rồi đệ thấy bên ngoài sòng bạc có vài cỗ thi thể, còn tưởng tẩu đã... Còn tưởng tẩu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu vậy, đệ biết ăn nói với đại ca và Tiểu Hi thế nào đây, may mà tẩu không sao, đúng rồi, tẩu có gãy tay gãy chân hay gì không, có bị tổn thương gân cốt không? Mau đi khám đi, nếu không để trễ bị đại ca biết, đại ca sẽ đánh chết đệ mất."
Vừa nói, hắn vừa kéo ống tay áo Ô Nhược lên.
Tuyển Hành ngơ ngác nhìn hắn, mà Thâm Tụng lại vẻ mặt khϊếp sợ, điểm tâm trong tay rớt xuống đất từ lúc nào cũng không biết.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp ném đôi đũa qua đó.
Hắc Tuyển Đường bị đau, quay đầu lại thì thấy: "A, đại ca, ca cũng ở đây?"
Hắc Tuyển Dực tiếp tục cầm một đôi đũa khác ăn điểm tâm.
Ô Nhược nghi hoặc: "Sao đệ biết ta ở đây?"
"Thủ Lao nói với đệ, lúc hắn mang theo hai người hồi vương phủ của đệ thì gặp đệ, sau đó hắn nói cho đệ, tẩu bị rất nhiều người vây công, đệ lập tức dẫn người chạy tới, nhìn thấy bên ngoài sòng bạc có một đống thi thể, bị dọa đến chân mềm nhũn."
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Không có tiền đồ."
Hắc Tuyển Đường tức giận trừng mắt: "Đại ca, nếu đổi lại là ca, nghĩ rằng trong đống thi thể kia có cả của đại tẩu, đệ thấy không chỉ là nhũn chân, e là hoảng đến mức không biết làm thế nào cho phải."
Hắc Tuyển Dực không lên tiếng, xem như cam chịu.
Hắc Tuyển Đường nhìn về phía Ô Nhược, tiếp tục nói: "Sau đó đệ nghe những người khác nói đại tẩu ở bên này, liền vội vã lại đây."
Hắn cầm lấy đôi đũa lúc nãy Hắc Tuyển Dực ném qua, gắp một miếng lên bỏ vào trong miệng: "Ngon quá, đúng khẩu vị của đệ."
Ô Nhược thấy Tuyển Hành và Thâm Tụng đang ngẩn người, định giải thích thì nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân "rầm rầm" chỉnh tề.
Cậu quay đầu lại nhìn, một đám thị vệ chỉnh tề trật tự vây quanh quán trà chật như nêm cối, khiến cho các khách nhân khác trong quán sợ tới mức run rẩy cả người.
Ô Nhược nhìn đám thị vệ đông nghìn nghịt, líu lưỡi nói: "Tuyển Đường, đệ dẫn theo bao nhiêu người vậy?"
"Một vạn tên thị vệ, đúng rồi, đệ còn phái người... Khụ..." Hắc Tuyển Đường bị nghẹn điểm tâm, vội vàng cầm lấy chén trà Ô Nhược đã uống qua, uống một hơi cạn sạch, vỗ vỗ ngực, thuận miệng nói: "Đệ còn phái người báo cho nhị tỷ, tam tỷ và ngũ đệ, lát nữa bọn họ sẽ chạy tới đây."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược: "..."
Quả nhiên, chưa được nửa nén hương, Hắc Tuyển Húc và Hắc Tử Hà, Hắc Tử Nhã lại dẫn theo vài vạn tên thị vệ tới Bảo thành.
"Hắc Tuyển Đường, cái đồ đầu heo nhà đệ, có ai báo tin như đệ sao?"
Ô Nhược còn chưa nhìn thấy người, liền nghe thấy giọng nói tức giận của Hắc Tử Hà, tiếp theo, Hắc Tuyển Húc và Hắc Tử Hà, Hắc Tử Nhã bước qua đám thị vệ chật như nêm cối, đi vào quán trà.
Hắc Tử Hà tức giận đập một cái vào gáy Hắc Tuyển Đường: "Ha ha, vậy mà lại phái người báo cho chúng ta 'đại tẩu bị người ngộ hại, cấp tốc điều tất cả thị vệ đi báo thù cho đại tẩu', đệ biết truyền tin ghê ha?"
Khi bọn họ nhận được tin này đều bị dọa sợ, vội vàng dẫn theo tất cả thị vệ chạy tới, khi nhìn thấy thị vệ của Hắc Tuyển Dực, vội vàng nắm một người hỏi thi thể của đại tẩu ở đâu, lúc ấy thị vệ bị hỏi cũng bị dọa sợ, thành chủ cũng bị bọn họ dọa cho chết khϊếp, các bá tánh nhìn thấy nhiều thị vệ như vậy, càng sợ hãi đến không dám ra khỏi cửa, sau đó mới biết được là bọn họ hiểu lầm.
Hắc Tuyển Đường cười hì hì: "Lúc ấy đệ sốt ruột, sợ các ngươi không tới kịp trong thời gian ngắn nên mới cố ý nói nghiêm trọng một chút."
Mọi người: "..."
"Nếu không phải đệ là đệ đệ của ta, ta thật muốn đánh chết đệ." Hắc Tử Hà lại tát một cái vào gáy hắn, sau đó, ánh mắt nàng dừng trên người Tuyển Hành và Thâm Tụng.
Chương 321. Ngươi đừng nghĩ linh tinh
Edit + beta: Iris
Hắc Tuyển Húc và Hắc Tử Nhã, Hắc Tuyển Đường cũng đều nhìn về phía đám Tuyển Hành, nhíu mày.
"Hắc Tuyển Hành!?" Hắc Tuyển Đường khϊếp sợ kêu lên: "Tại sao các ngươi lại ở đây?"
Vừa rồi hắn tiến vào, bởi vì đại ca đưa lưng về phía hắn, hơn nữa còn ngồi bên trái, mà đại tẩu thì ngồi bên phải, nên hắn chỉ chú ý tới đại tẩu, không để ý những người khác trên bàn.
Tuyển Hành và Thâm Tụng hồi thần, trầm mặt nhìn về phía Ô Nhược: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thật ra không cần Ô Nhược nói, từ cách xưng hô của đám Hắc Tuyển Đường, bọn họ đã đoán được thân phận của cậu, chỉ là bọn họ không dám nhìn thẳng phỏng đoán trong lòng mà thôi.
Ô Nhược kể lại từ đầu đến cuối: "Ta cũng mới biết được thân phận của các ngươi hồi vài ngày trước."
Thâm Tụng ngơ ngác nhìn cậu: "Ngươi thật sự tên là Ô Nhược, không phải Do Phán Dương?"
Ô Nhược gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi vậy mà là Ô Nhược, là Thái Tử Phi của Thái Tử..." Thâm Tụng vẻ mặt khó có thể tin, đây chính là người mà lão chủ tử trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ, mà bọn họ lại làm bằng hữu của người này hơn nửa năm trời.
Đáy mắt Tuyển Hành hiện lên tia phức tạp, nếu hắn không thích Ô Nhược, có lẽ hắn sẽ rất thản nhiên tiếp nhận thân phận của cậu, thậm chí không quan tâm cậu có là Thái Tử Phi hay không, nhưng hiện tại hắn...
Hắn cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch như muốn xoa dịu mất bình tĩnh trong lòng: "Rất vui vì ngươi không tiếp tục giấu giếm thân phận với chúng ta, nhưng nếu chúng ta tiếp tục làm bằng hữu, e là Thái Tử sẽ không vui."
Tuyển Hành giật mình, cảm thấy rất ngoài ý muốn với câu trả lời này, không nghĩ tới Hắc Tuyển Dực không những không tức giận, ngược lại còn ủng hộ Ô Nhược, thành ra bản thân hắn lại có vẻ không phóng khoáng, nhưng nếu y biết mình dùng loại tâm tình nào làm bằng hữu với Ô Nhược, liệu có còn hào phóng chấp nhận như vậy nữa không?
Ô Nhược không lập tức trả lời Tuyển Hành, dù sao thì hoàng thất và Cựu tộc đã như nước với lửa cả ngàn năm nay, muốn chung sống hoà bình cũng không phải dễ dàng.
Tuyển Hành trầm mặc một lát, đứng lên nói: "Ta có việc phải làm, đi trước đây."
Ô Nhược gật đầu: "Đi thong thả."
Thâm Tụng vội vàng đứng lên đi theo.
Sau khi Tuyển Hành ra khỏi bàn thì dừng lại, hỏi: "Sáng nay ta thấy hoàng bảng có thông cáo, nói là có người trị khỏi chứng Khuyết Dương, chuyện này có thật không?"
Sáng nay hoàng bảng vừa ra, chuyện này được truyền đi ồn ào huyên náo, mọi người đều thảo luận xem là thật hay giả, có người suy đoán Đế Quân chỉ là muốn cho mọi người một tia hy vọng, để các bá tánh tin tưởng hoàng thất hơn, ngay cả hắn cũng đoán như vậy. Dù sao thì mấy thập niên qua, việc trị liệu chứng Khuyết Dương không có một chút tiến triển, người mắc chứng Khuyết Dương và người nhà bọn họ đều lâm vào tuyệt vọng, hiện nay Đế Quân phát hoàng bảng nói có người đã trị khỏi chứng Khuyết Dương, cũng yêu cầu những người mắc chứng Khuyết Dương chưa đến mức nghiêm trọng mỗi ngày đều phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, không biết mọi người đã vui mừng đến nhường nào.
Hắc Tuyển Dực nói: "Là thật."
Tuyển Hành và Thâm Tụng kinh ngạc, sau đó đi ra ngoài đại môn.
Hắc Tuyển Húc ra lệnh, thị vệ vội vàng né qua, nhường ra một lối đi nhỏ để cho bọn Tuyển Hành đi qua.
Rời khỏi quán trà, đi đến chỗ không có người, Thâm Tụng mới triệt để lấy lại tinh thần: "Do Phán Dương vậy mà lại là Thái Tử Phi, à không, phải gọi hắn là Ô Nhược mới đúng, chủ tử..."
Tuyển Hành vẫn còn đang phát ngốc, không nghe thấy hắn nói gì.
"Chủ tử." Thâm Tụng vỗ vỗ vai hắn.
Tuyển Hành lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"
Thâm Tụng ngó xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta có nên tiếp tục làm bằng hữu với hắn, sau đó..."
Hắn làm một động tác "gϊếŧ".
Tuyển Hành lập tức đen mặt: "Ngươi đừng nghĩ linh tinh."
Thâm Tụng ngượng ngùng cười hì hì: "Ta chỉ nói giỡn thôi, nếu thật sự kêu ta đi làm việc này, quả thật là ta không hạ thủ được, dù sao thì chúng ta cũng làm bằng hữu với hắn hơn nửa năm rồi."
Tuyển Hành cau mày nhìn phía xa, tâm tình phức tạp, nói: "Nghĩ thế nào cũng không ngờ tới hắn lại là Thái Tử Phi của Hắc Tuyển Dực..."
"Hắn chưa cùng Thái Tử đại hôn, không tính là Thái Tử Phi chân chính đi?"
"Hắn đã thành thân với Hắc Tuyển Dực ở Thiên Hành Quốc, hai đứa con của bọn họ đều là dùng máu thịt của chính họ rồi dung hợp với Tam Thất Thạch mà thành, cho dù chưa đại hôn thì địa vị cũng không thể dao động."
Thâm Tụng kinh ngạc nói: "Nói vậy, Đản Đản là Tam Thất Thạch biến thành?"
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: "Có lẽ vậy."
Thâm Tụng thấy Tuyển Hành từ sau khi ra khỏi quán trà trông rất suy sụp, liền hỏi: "Chủ tử, có phải ngươi rất khó chấp nhận chuyện... Ách... Ô Nhược là Thái Tử Phi hay không?"
Tuyển Hành mím môi không nói gì.
"Chủ tử quan tâm hắn đến vậy sao?" Thâm Tụng không hiểu, mỗi lần gặp Ô Nhược, hắn gần như đều đi theo chủ tử, bàn về cảm tình dành cho Ô Nhược, hắn và chủ tử hẳn phải giống nhau mới đúng chứ, nhưng vì sao chủ tử lại quan tâm Ô Nhược như vậy?
"Đâu chỉ..." Tuyển Hành nói hai chữ liền ngừng lại.
Thâm Tụng cứ cảm thấy trên người chủ tử toát ra một cỗ hơi thở thương tâm nói không nên lời, liền đổi đề tài: "Chủ tử, lúc Do tiểu thư bị trọng thương chúng ta cũng có mặt, nếu không đi thăm nàng, hình như không tốt lắm, dù sao thì hiện tại nàng vẫn là vị hôn thê của ngươi."
Tuyển Hành không thích Do Tuyền Huỳnh, nhưng mà hắn phải điều tra nam tử bạch y nên cũng đi đến Do gia cùng Thâm Tụng.
Gia chủ Do gia đang nổi trận lôi đình trong đại sảnh, nhìn thấy cháu gái bảo bối bị thương không còn hình người, hắn đau lòng không thôi, đầu tiên là hung hăng xử phạt hạ nhân đi theo bên người Do Tuyền Huỳnh, sau đó lại phái người đi tìm đại điểu quái với tới Do gia tìm Do Phán Dương.
Những người khác cũng cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Tuyển Hành và Thâm Tụng đi vào đại sảnh liền nhìn thấy mặt đất bừa bãi, toàn là chai lọ cốc chén mà gia chủ Do gia đập vỡ.
Gia chủ Do gia vừa thấy Tuyển Hành, vẻ mặt bi phẫn nói: "Thiếu chủ, Huỳnh Nhi bị thương nghiêm trọng như thế, thân là vị hôn phu, ngươi nhất định phải báo thù cho nó."
Tuyển Hành nhíu mày: "Nàng đâu rồi?"
"Đại phu đang chữa thương cho nó ở trong phòng, lão phu và ngươi qua đó xem nó." Gia chủ Do gia cùng hắn đi ra đại sảnh, kích động nói: "Đại phu nói, cần phải một hai năm, thương thế trên người nó mới có thể khỏi."
Tuyển Hành kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy?"
Dưới tình huống bình thường, bị lửa lớn làm bỏng, chỉ cần dùng thuốc mỡ là có thể hồi phục trong vòng nửa tháng.
"Con đại điểu quái kia có huyết mạch phượng hoàng, lửa phun ra lợi hại gấp trăm lần so với lửa bình thường, lại còn mang theo hỏa độc, không thiêu Huỳnh Nhi thành tro đã là vạn hạnh, đại phu nói, thương thế đó còn chưa là gì, quan trọng nhất chính là mắt của nó, đôi mắt nó đã không thể khôi phục được nữa, trừ khi..." Gia chủ Do gia nói được một nửa thì ngừng lại.
Tuyển Hành biết hắn muốn nói trừ khi là nhờ hậu đại tiên nhân Thiên Thánh quốc ra tay, nếu không căn bản không trị khỏi mắt: "Gia chủ Do gia, vì sao ngươi biết đại điểu quái có được huyết mạch phượng hoàng?"
Trong lòng gia chủ Do gia hiểu không thể giấu được chuyện này, liền thành thật trả lời: "Con đại điểu quái này là ta và các trưởng lão khác bắt được, tuy rằng dùng pháp khí để khống chế nó, nhưng mà nó đã đạt tới trình độ có thể hóa hình, pháp khí không khống chế được nó hoàn toàn, sau đó nhốt nó ở hậu viện, ai ngờ Huỳnh Nhi lại mang nó ra ngoài, ai ngờ nó... Haizz..."
Thâm Tụng: "..."
Đây căn bản là gieo gió gặt bão, muốn bọn họ báo thù cho Do Tuyền Huỳnh thế nào? Chẳng lẽ mắng Do Tuyền Huỳnh một trận, nói nàng không nên mang yêu thú ra ngoài sao?
Tuyển Hành hỏi: "Gia chủ Do gia, bên cạnh Tuyền Huỳnh có phải có một tên thuật sư cửu giai lợi hại, linh lực của hắn không phân cao thấp so với ta đúng không?”
Gia chủ Do gia nhíu mày: "Không có."
Tuyển Hành nhìn ra hắn không có nói dối, cũng không hỏi tiếp nữa.
Bọn họ đi vào tiểu viện của Do Tuyền Huỳnh, tiếng khóc bi thống từ bên trong truyền ra.
Mẫu thân Do Tuyền Huỳnh nhìn thấy gia chủ Do gia đến, vội vàng đi đến trước mặt gia chủ Do gia khóc lóc: "Cha nhất định phải báo thù cho Huỳnh Nhi."
"Lão phu nhất định sẽ báo thù cho Huỳnh Nhi." Gia chủ Do gia đi vào trong phòng.
Tuyển Hành và Thâm Tụng là nam nhân, không tiện vào khuê phòng của cô nương nên đứng chờ bên ngoài, sau đó, ngoài ý muốn nhìn thấy Trọng Dung cũng đứng ở ngoài cửa phòng Do Tuyền Huỳnh.
Thâm Tụng hỏi: "Trọng Dung công tử, sao ngươi cũng ở đây?"
Trọng Dung nói: "Ta nghe nói Do tiểu thư bị thương nên đến thăm nàng, không biết thương thế của nàng như thế nào."
"Quên mất ngươi ở Do gia, ngươi muốn lại đây thăm Do tiểu thư cũng chỉ cách có vài viện."
Trọng Dung khẽ cười, không nói gì, ánh mắt chuyển tới trên người Tuyển Hành: "Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Do tiểu thư lại bị thương nặng như vậy?"
"Chuyện này khó mà nói..." Thâm Tụng cũng không thể nói chuyện này là một tay Do Tuyền Huỳnh gây ra, nếu không phải nàng mang đại điểu quái đi đối phó Ô Nhược, mà đại điểu quái lại vừa khéo là yêu thú của Hắc Tuyển Dực, cũng sẽ không làm bản thân bị thương: "Đúng rồi, Trọng Dung công tử, ngươi không biết Do Phán Dương thật ra là..."
Lúc này, một tên thủ vệ vội vàng đi đến chỗ gia chủ Do gia bẩm báo: "Gia chủ, người chi thứ Do gia không thấy đâu nữa."
Tuyển Hành và Thâm Tụng liếc nhau.
"Cái gì!?" Gia chủ Do gia từ trong phòng vọt ra, giận dữ hỏi: "Cái gì mà không thấy đâu nữa?"
"Khi chúng ta đến phủ đệ của Do Dĩ Nhuận, đại môn nhà bọn họ khóa chặt, bên trong không còn bất kỳ ai."
Gia chủ Do gia giận dữ: "Bọn họ nhất định biết Do Phán Dương đả thương cháu gái lão phu nên mới bỏ chạy."
Tuyển Hành híp mắt, gia chủ Do gia muốn đẩy việc Do Tuyền Huỳnh bị thương lên người Ô Nhược.
Ngay sau đó, lại thêm một tên hộ vệ chạy vào: "Gia chủ, có người gửi một phong thư cho ngươi."
Gia chủ Do gia cố nén lửa giận, nhận thư: "Ai đưa tới?"
"Đối phương là một tên ăn mày, tiểu nhân cũng không biết."
Gia chủ Do gia vừa mở thư ra vừa hỏi: "Người truyền tin không nói gì sao?"
"Chỉ nói bức thư này phải giao tận tay cho ngươi, sau khi ngươi mở ra liền biết."
Gia chủ Do gia nghi hoặc mở bức thư ra, đọc lướt qua một lần, tức khắc, sắc mặt khϊếp sợ vô cùng.
Tuyển Hành thấy biểu tình của hắn không đúng, quan tâm hỏi: "Gia chủ Do gia, xảy ra chuyện gì?"
"Do Phán Dương vậy mà lại là Thái Tử Phi..."
Tuyển Hành và Thâm Tụng giật mình.
"Thảo nào, thảo nào người chi thứ Do gia không thấy đâu, nực cười, đám Do Dĩ Nhuận căn bản không để Cựu tộc chúng ta vào mắt, mấy năm nay vẫn luôn an phận thủ thường, hóa ra chính là chờ một ngày này, được lắm, dám lừa gạt chúng ta lâu như vậy, món nợ này nhất định phải bắt bọn họ trả." Gia chủ Do gia tức giận đưa bức thư cho Tuyển Hành xem, bên trên viết rõ tất tần tật về việc Ô Nhược biến thành Do Phán Dương như thế nào, cùng với thân phận thực sự của Ô Nhược và quan hệ giữa cậu với chi thứ Do gia.
Tuyển Hành nhận bức thư, vừa đọc xong lập tức nhíu mày, Ô Nhược vừa mới tiết lộ thân phận với mình, liền có người đưa cho gia chủ Do gia bức thư này, chưa tới nửa ngày, tất cả người Cựu tộc đều sẽ biết chuyện này, đến lúc đó đám Ô Nhược chắc chắn sẽ cho rằng chuyện này là hắn truyền ra ngoài, mà người truyền tin dường như muốn phá hỏng quan hệ của hắn và Ô Nhược.
Nhưng mà là ai làm đây? Rốt cuộc là ai truyền tin cho gia chủ Do gia?
Gia chủ Do gia nhớ ra cháu gái nhà mình quen cậu từ chỗ Tuyển Hành, liền hỏi: "Thiếu chủ không biết chuyện này sao?"
Tuyển Hành: "..."
Đáy mắt Thâm Tụng hiện lên tia chột dạ, lớn tiếng phản bác: "Thiếu chủ sao có thể biết chuyện này, nếu biết thì đã không lui tới với hắn."
"Cũng phải." Gia chủ Do gia không hoài nghi bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]