Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Trên lôi đài, Đản Đản phun lửa thiêu rụi được vài linh phù lá chắn chỉ có tác dụng với mấy Ma tộc cấp thấp.

Nữ thuật sư thấy lửa lớn, sắp đốt tới tay mình thì cuống quít ném hoàng phù còn dư lại qua, sau đó, kinh ngạc nhìn Đản Đản: "Ngươi sử dụng được huyền thuật của hai chủng tộc?"

"Khạc*... Ui..." Đản Đản thấy nữ thuật sư khiếp sợ thì cực kỳ vui vẻ, nhưng vừa mới nói một tiếng đã bị Tiểu Dạ Cức nhéo chân.

*Bé mới phun lửa xong khạc ra ấy, như kiểu khạc ra máu.

Bé vội ngừng cười, niệm chú thi pháp, tức khắc bên cạnh xuất hiện năm đốm ma trơi, nhắm về phía nữ thuật sư.

"Ngươi còn biết huyền thuật Quỷ tộc?" Nữ thuật sư càng thêm khiếp sợ, đến khi lấy lại tinh thần thì đã muộn, thân thể đã bị quỷ hỏa âm trầm đông lạnh làm cho không nhúc nhích được.

Tiểu Ô U nhân cơ hội nhảy lên, sử dụng linh lực đá bay nữ thuật sư xuống đài.

Đản Đản cười khanh khách.

Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Đừng vui mừng quá sớm."

Sau đó hai tên thuật sư bao vây bọn nó.

Dưới lôi đài, đám người Ô Nhược kinh ngạc nhìn Đản Đản có thể sử dụng Quỷ thuật đông lạnh được nữ thuật sư lục giai.

Ô Nhược cảm thán: "Huyền thuật con trai ta học còn nhiều hơn cả ta."

Cức Hi nghi hoặc: "Với linh lực hiện tại của Đản Đản, không thể nào đông lạnh được thuật sư lục giai chứ."

Ô Nhược cũng rất tò mò: "Có phải bọn nó lén dùng pháp bảo hay ăn đan dược không?"

U Diệp lắc đầu: "Chắc là không đâu."

Dạ Ký nói: "Nếu thật sự làm vậy thì đã bị người khác phát hiện."

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Ta đoán có thể là bọn nó đã dung hợp linh lực."

"Dung hợp linh lực?" Mọi người nhìn Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực ừ nhẹ, nói: "Nếu Tam Thất Thạch có thể tách ra sử dụng, nói không chừng cũng có thể dung hợp linh lực với nhau."

Y nói cũng có lý, nếu không thì lý giải chuyện Đản Đản có thể đông lạnh thuật sư lục giai thế nào đây.

U Diệp gật đầu: "Nói không chừng là vậy."

Hắc Tuyển Đường nói: "Đợi bọn nó xuống rồi hỏi là biết."

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: "Nếu bọn nó không muốn nói thì tạm thời chúng ta cứ giả bộ như không biết đi, để bọn nó tặng một cái kinh hỉ cho chúng ta."

Hắc Tuyển Đường cười to: "Được."

Ô Nhược tò mò: "Tỷ thí thuật sư hẳn phải mua linh phù cao hơn linh giai của mình chứ, sao không thấy bọn họ sử dụng?"

"Đại tẩu không biết hả?" Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói: "Lúc tỷ thí thuật sư nhất giai, trọng tài đã tuyên bố, không được sử dụng linh phù có linh giai cao hơn thực lực của bản thân."

Ô Nhược: "..."

Khi trận tỷ thí của mấy đứa nhỏ kết thúc, bọn họ liền rời sân thi đấu, căn bản không biết lúc sau trọng tài còn tuyên bố quy tắc mới ở tỷ thí của thuật sư nhất giai, đến khi tỷ thí thuật sư tứ giai thì mới đến xem Ô Hi tỷ thí. Lúc đó chắc là ai cũng biết quy tắc mới rồi, không còn ai thảo luận chuyện quy tắc nữa, nên bọn họ mới không biết. Mà cha của bọn họ lại không muốn dựa vào linh phù cao giai để thắng nên cũng không phạm quy, bọn họ liền càng không biết chuyện này.

Trên lôi đài, bọn nhỏ Đản Đản không có kinh nghiệm đánh nhau, khi đối mặt với hai thuật sư thì gặp khó khăn, nhưng lại không muốn bị đánh hạ nhanh như vậy, đành phải cố né lấy né để.

U Diệp nhìn bọn nhỏ trên đài, nói: "Mấy đứa nhỏ không có kinh nghiệm chiến đấu nhưng vẫn rất thông minh, không có cậy mạnh, biết lấy lui làm tiến, năng lực học tập chiến đấu cũng rất mạnh, có thể suy một ra ba, nếu biết trước bọn nó tham gia tỷ thí lục giai, ta đã dẫn vài người đến huấn luyện cho bọn nó một tháng, bảo đảm không ai thắng được bọn nó."

Ô Nhược nói: "Chờ tỷ thí kết thúc lại huấn luyện bọn nó thật kỹ mới được."

Thời gian trôi qua, trên lôi đài càng lúc càng ít thuật sư, bọn Đản Đản vẫn còn trụ lại trên lôi đài, trải qua chiến đấu gần hai canh giờ, kinh nghiệm của bọn nhỏ cũng càng phong phú hơn, vốn là bốn người hợp thành một thể, sau đó lại biến thành một thể bốn người, tức là khi người khác đánh bọn nhỏ, tương đương với lấy một chọi bốn vậy, hơn nữa bọn nhỏ còn biết liên thủ với người khác cùng đối phó đối phương.

Hắc Tuyển Đường hưng phấn nói: "Bọn nhỏ có hi vọng tiến vào danh sách hạng 10 rồi."



Ô Nhược cũng đặc biệt phấn khích.

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên tán thưởng.

Ô Nhược hỏi: "Không phải ngũ đệ dạy huyền thuật cho Đản Đản sao? Sao không thấy nó dùng tới?"

"Hẳn là Đản Đản muốn giữ thực lực, bây giờ số người ngày càng ít, bọn nó lo sẽ khiến người khác chú ý, cuối cùng chỉ dùng huyền thuật Ma tộc, xem ra mục tiêu của bọn nó cũng rất lớn, muốn tiến vào danh sách hạng 10."

U Diệp kiêu ngạo: "Con trai ta tất nhiên phải vào danh sách hạng 10 rồi."

Trên lôi đài, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, đám người xem tỷ thí cũng không dám khinh thường thuật sư gầy như cục xương nữa, lúc còn lại khoảng năm mươi người, trong đó có năm tên thuật sư đang vây khốn bọn Đản Đản.

Hắc Tuyển Đường khẩn trương nắm cánh tay Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, làm sao bây giờ? Năm thuật sư đánh bốn đứa nhỏ, hơn nữa còn là thiên sư, tế sư, pháp sư và cả Ma tộc, Yêu Tộc và Nhân tộc, này đối phó thế nào được?"

Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái.

Dạ Ký đạm thanh nói: "Ta tin bọn nó có thể ứng phó được."

Trên lôi đài, Đản Đản niệm chú lia lịa.

Thuật sư cao giai đứng xem tỷ thí gần lôi đài lập tức nhận ra xung quanh bất ổn, sau đó bọn họ thấy thuật sư mặc áo trùm đen phân thân thành vô số người, tàn nhẫn công kích năm thuật sư kia.

Năm thuật sư kinh hãi, vội dùng huyền thuật đối phó với tụi nhỏ, nhưng khi bọn họ đánh tới tụi nhỏ thì thân ảnh của bọn họ liền biến mất vô ảnh vô tung, mấy người khác ngẩn ra, rất nhanh một thuật sư trong số đó nhìn thấu thủ đoạn của Đản Đản: "Hắn sử dụng ảo thuật."

Đáng tiếc đã muộn, có hai thuật sư trong số đó bị đánh hạ lôi đài, tuy ảo thuật đã được giải, nhưng dưới chân bọn họ lại xuất hiện một trận pháp, ngay sau đó người cũng biến mất khỏi đài luôn.

Người xem dưới lôi đài sửng sốt.

"Người đâu? Đi đâu rồi? Sao lại biến mất vậy?"

"Chẳng lẽ bị gϊếŧ rồi?"

"Không thể nào, đối phương làm sao có bản lĩnh lớn, vô thanh vô tức gϊếŧ chết ba thuật sư trước mắt bao người như vậy."

"Vậy phải giải thích ba tên thuật sư kia biến mất thế nào?"

"Bộ các ngươi không thấy trận pháp trên đài rất quen hay sao."

"Cái đó... Hình như là Truyền Tống Trận Tử Linh quốc..."

Truyền Tống Trận Tử Linh quốc có ở khắp mọi nơi, không quen sao được?

Mọi người: "..."

Hắc Tuyển Đường nghe xung quanh bàn tán, lại cười to lần nữa: "Ha ha, bọn nhỏ hài hước ghê, vậy mà lại dùng Truyền Tống Trận trên lôi đài, không biết đã đẩy ba thuật sư kia đến đâu nữa."

Ô Nhược dở khóc dở cười.

Cậu chưa từng thấy ai sử dụng Truyền Tống Trận khi đang thi đấu cả, ngay cả trận pháp cũng rất ít ai sử dụng, bởi vì trận pháp cần phải có thời gian để bố trí, nên nếu không phải có Tiểu Tiểu ở bên cạnh Đản Đản, căn bản là bọn nhỏ không có thời gian bố trí trận pháp. Cho dù có người sử dụng trận pháp trên lôi đài, cũng chỉ là bố trí tiểu trận pháp đơn giản hoặc là mang linh đồ trận pháp đến.

Sau khi không thấy ba thuật sư kia đâu, mười mấy thuật sư khác tự động nhảy khỏi lôi đài, cuối cùng trên đài còn dư lại đúng mười người.

Mọi người cảm thấy kỳ quái: "Đã đánh đến tận bây giờ, sao lại đột nhiên bỏ quyền?"

Ô Nhược nói nhỏ bên tai Hắc Tuyển Dực: "Người bỏ quyền có phải là người ngươi phái lên đó không?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu.

"Keng — —" Tiếng kẽng vang lên, trọng tài tuyên bố: "Tỷ thí kết thúc."

Tiểu Ô U nghe xong thì hưng phấn nhảy dựng lên: "Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi."

Đản Đản cười khanh khách.

"Ngu ngốc." Tiểu Dạ Cức cũng nhịn không được mà cười.



Tiểu Tiểu cũng khẽ mỉm cười, tuy nói hiện tại bọn họ cũng không xem là thắng, nhưng thấy mọi người vui như vậy, bé cũng thấy vui lây.

Ô Nhược cũng cao hứng ôm Hắc Tuyển Dực, hôn lên khuôn mặt xấu xí của y một cái.

Mấy người U Diệp cũng kiêu ngạo vì bọn nhỏ.

Trọng tài ho khan một tiếng: "Tối mai là trận tỷ thí thuật sư thất giai, thêm một quy định mới, không được sử dụng Truyền Tống Trận linh tinh tiễn người ta đi."

Tiểu Tiểu giục Tiểu Ô U chạy nhanh xuống đài.

Tiểu Ô U lập tức bay ra khỏi đài, bỗng nhiên một đạo lệ phong đánh tới.

Đản Đản trừng mắt: "Mau tránh ra."

Tiểu Ô U nhất thời không kịp phản ứng.

Đản Đản vội ôm Tiểu Tiểu né ra, Tiểu Dạ Cức vốn ôm hai chân bé, nhưng vì tỷ thí đã kết thúc nên thả lỏng cảnh giác, một khắc trước khi xuống đài thì thả lỏng tay, cứ vậy Đản Đản té nhào xuống, áo trùm đen trên người cũng bị rớt ra.

Tức khắc, toàn trường kinh hô.

Thuật sư gầy trơ xương hóa ra là hai đứa nhỏ, à không, ba đứa nhỏ ngụy trang.

"Trời ơi, thuật sư kia là ba đứa nhỏ ngụy trang thành, hơn nữa đứa lớn nhất chỉ có hai tuổi."

"Bọn nó mà cũng có năng lực thắng được lục giai?"

"Ba đứa nhỏ ngụy trang thành thuật sư lục giai, vậy có tính là vi phạm quy định không?"

"Hai đứa nhỏ kia thật xinh đẹp, nếu ta có đứa con cũng xinh đẹp như vậy thì tốt quá rồi."

Mọi người khó tin, sôi nổi nghị luận, cũng khiến cho rất nhiều cô nương và các phụ nhân đau lòng đứa nhỏ không thôi.

Mấy người Ô Nhược bỗng trầm mặt, thấy bọn nhỏ đáng thương hề hề bị mọi người xem xét thì đau lòng muốn chết.

Bọn thị vệ âm thầm bảo hộ Đản Đản nhanh chóng lao ra bắt người đánh lén.

Mấy người Ô Nhược nhìn sang, cư nhiên là tên trưởng lão mà thanh niên kia gọi tới lúc nãy.

U Diệp cho bọn Tiểu Ô U ánh mắt trấn an.

Các thuật sư lục giai bị đánh hạ lôi đài tỏ vẻ không phục, có người muốn nói chuyện với tổng quản chợ đen, có người yêu cầu tỷ thí lại.

Không lâu sau, Lục tổng quản vẫn giữ vẻ mặt đạm nhiên đi lên đài.

Mọi người an tĩnh lại.

Lục tổng quản nói: "Trước đó chúng ta không có quy định ba người không thể ngụy trang thành một người để tham gia tỷ thí, nên cái này không tính là vi phạm quy định, nhưng tỷ thí thất giai sau này không được làm như vậy nữa."

Mọi người nổi lên bất mãn: "Không công bằng, như này khác gì một người đánh ba người, chúng ta yêu cầu tỷ thí lại."

Lục tổng quản lãnh đạm nhìn tất cả, yên lặng nghe bọn họ ồn ào.

"Keng — —" Có người dùng linh lực gõ kẽng, lập tức mọi người bị một trận ù tai.

Lục tổng quản nói tiếp: "Tuy chúng ta không có quy định ba người ngụy trang thành một người tham gia tỷ thí, nhưng mà có quy định thuật sư cao giai không được tham gia tỷ thí với thuật sư thấp giai hơn, nếu ba đứa nhỏ này đều hơn lục giai, chúng ta sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu của bọn nhỏ, rồi chọn một vị thuật sư khác vào danh sách hạng 10, mọi người còn ý kiến gì không?"

Mọi người lần lượt nói: "Không có."

Lục tổng quản kêu trọng tài đi lấy Linh Quang Kính thí nghiệm linh giai đến.

Qua khoảng một chén trà nhỏ thì trọng tài đem Linh Quang Kính lên đài, sau đó bảo Đản Đản đến kiểm tra.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thi được một môn mà kiệt quệ quá

Đăng: 3/6/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.