Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Ô Thần Tử từng phái người gϊếŧ Ô Nhược, ngặt nỗi Hắc phủ có bố trí đại trận nên không vào được, lại còn không phá trận được, quậy đến nỗi ai ai cũng biết, tức nhất là Ô Nhược rất ít khi ra cửa, căn bản không tìm thấy cơ hội xuống tay. Hiện tại đệ đệ của Hắc Tuyển Dực là Hắc Tuyển Đường gϊếŧ người Ô gia, tất nhiên hắn sẽ làm lớn chuyện này, vì đây chính là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Ô Nhược, hắn lập tức phái người thông báo với quan phủ bao vây Hắc phủ, không được ai ra vào Hắc phủ.

Ô Hi gấp muốn chết: "Nhị ca, quan binh bên ngoài muốn bắt Đường ca đi thật hả?"

Hắc Tuyển Đường mỉm cười: "Tiểu Hi lo ta bị bọn họ bắt đi hả?"

"Đương nhiên." Ô Hi không có miếng thục nữ nào, trợn trắng mắt.

"Đừng lo, đại ca sẽ không để ta xảy ra chuyện đâu, đúng không đại ca?" Hắc Tuyển Đường đặt tay lên vai Hắc Tuyển Dực.





Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái.

Hắc Tuyển Đường ngại ngùng thu tay lại: "Bên kia chỉ có một người đứng ra và xác nhận ta gϊếŧ người, chỉ cần ta không thừa nhận là được rồi, bọn họ làm sao bắt ta được?"

Ô Nhược nhíu mày: "Nếu thật sự lên công đường thì không chỉ có một người thôi đâu, Ô Thần Tử chắc chắn sẽ sắp xếp thêm người nói rằng ngươi gϊếŧ người của bọn họ, còn nói là những người khác cũng có một chân gϊếŧ người Ô gia."

Hắc Tuyển Đường: "..."

Ô Tiền Thanh nói: "Tiểu Nhược nói đúng."

Ô Hi trừng to mắt: "Nhị ca, ý của ca là chúng ta cũng sẽ bị bắt đi?"

Ô Nhược gật đầu.

"Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được." Ô Trúc và Quản Đồng tuy không rõ nguồn cơn chuyện này, nhưng qua mấy lời vừa rồi cũng đoán ra được Hắc Tuyển Đường thật sự gϊếŧ người Ô gia.



Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: "Tuyển Dực, ngươi nói xem?"

Tuy trong phủ có đại trận, nhưng không thể chặn được công kích trong thời gian dài, không quá một ngày, đại trận sẽ bị công phá, cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp.

Ngón tay đang gõ lên vịn ghế của Hắc Tuyển Dực ngừng lại, đạm thanh nói: "Nhận tội."

Hắc Tuyển Đường: "!!!!!!"

Đám Ô Trúc: "..."

"Nhận tội?" Ô Nhược không tin chỉ mỗi nhận tội là xong: "Ngươi định làm thế nào?"

Hắc Tuyển Dực hơi híp mắt.

Quan binh ngoài Hắc phủ và người Ô gia đang tìm cách phá giải đại trận, đột nhiên đại môn mở ra, tất cả người bên ngoài đề cao cảnh giác.

Hắc Tuyển Đường bước ra, nói với Kinh Triệu Doãn: "Ta đi với các ngươi."

Trưởng lão Ô gia đứng bên cạnh Kinh Triệu Doãn lạnh lùng nói: "Không chỉ mỗi ngươi, tất cả những người ở Hắc phủ phải cùng chúng ta đến Kinh Triệu phủ."



Hắc Tuyển Đường nhìn vào phủ, gật đầu: "Được."

Quan binh và người Ô phủ lấy còng có phù văn phong ấn linh lực ra.

Hắc Tuyển Đường nhìn phù văn trên còng, hất cái còng ra, cười lạnh: "Đại nhân, nếu ta nhớ không lầm thì chỉ có phạm nhân mới phải đeo còng, nhưng bây giờ còn chưa lên công đường thẩm vấn, có phải hơi sốt ruột rồi không? Hay là nói ngài chỉ phiến diện nghe mỗi bên Ô gia là đã nhận định ta là thủ phạm? Nếu thật là vậy thì cũng qua loa quá đi? Sau này Đế Quân còn dám giao án tử cho ngài thẩm vấn nữa không đây?"

Kinh Triệu Doãn hừ lạnh: "Làm vậy là để phòng các ngươi chạy thoát."

"Nếu chúng ta muốn chạy thì đã chạy từ lâu, còn ngu ngốc ra đây cho các ngươi bắt chắc?"

Trưởng lão Ô gia tức giận nói: "Trước bàn dân công chúng, hà tất phải nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp đeo còng lên là được."
Kinh Triệu Doãn gật đầu hạ lệnh: "Còn không nhanh đeo còng cho hắn."

"Tuân lệnh." Quan binh lấy còng ra, vừa bước lên đã nghe có người nói: "Ồ, nơi này náo nhiệt ghê nha?"

Sau đó, một nam tử tuấn tú cưỡi ngựa trắng đi đến Hắc phủ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Kinh Triệu Doãn thấy là cháu trai của Hoàng Hậu - Lăng Tử Sinh thì vội nói: "Lăng công tử, chúng ta đang bắt phạm nhân."

Hắc Tuyển Đường tức đến cười: "Chưa phẩm vấn đã định tội người khác, đó giờ đại nhân vẫn thẩm vấn kiểu này hả? Khó trách nhiều người chết oan trong tay ngài như vậy."

Vừa nhìn liền biết Kinh Triệu Doãn là người Ô gia, chuyện gì cũng nghe theo Ô gia.

Các bá tánh vây quanh lập tức nhỏ giọng bàn luận Kinh Triệu Doãn phá án ra sao, mấy án tử trước kia đều kết án rất qua loa, rất nhiều người chết oan, thậm chí bọn họ còn nghe nói, có người chết oan biến thành lệ quỷ đến đòi mạng Kinh Triệu Doãn.
Kinh Triệu Doãn nghe thấy tiếng xì xào bàn luận thì mặt lúc trắng lúc đỏ, cũng không còn khăng khăng đòi đeo còng cho Hắc Tuyển Đường.

Sau một chén trà nhỏ, Hắc Tuyển Đường, Ô Nhược và những người khác cũng đi ra, đi theo Kinh Triệu Doãn đến Kinh Triệu phủ khai đường thẩm án, Lăng Tử Sinh cũng đi theo sau.

Kinh Triệu Doãn mời Lăng Tử Sinh và trưởng lão Ô gia nhập tọa, rồi nhìn xuống công đường, hỏi Ô Thuận Nhân: "Ô Thuận Nhân, ngày 13 tháng 9 đã xảy ra chuyện gì?"

Ô Thuận Nhân nhanh chóng nói: "Ngày 13 tháng 9, ta cùng các huynh đệ trong tộc đi uống rượu, lúc chúng ta chuẩn bị rời đi thì hắn..."

Hắn chỉ vào Hắc Tuyển Đường, tầm mắt chuyển đến người Ô Nhược và Hắc Tuyển Đường, đáy mắt hiện lên tia cười lạnh, Ô Nhược, ngươi chết chắc rồi.

Hắn vội chỉ thêm đám Ô Nhược, phẫn nộ nói: "Và bọn họ, nhảy từ cửa sổ vào, không nói hai lời đã gϊếŧ ta và huynh đệ trong tộc của ta, mấy mạng người đều do bọn họ gϊếŧ."
Ô Nhược liếc hắn một cái, quét nhìn khắp công đường, ngoại trừ trưởng lão Ô gia, thì Ô Thần Tử và tộc trưởng Ô gia đều không có ở đây.

Kinh Triệu Doãn nhìn đám con cháu Ô gia đứng sau Ô Thuận Nhân, hỏi: "Chuyện này đúng như hắn nói không?"

"Bẩm đại nhân, mọi chuyện đều đúng như Thuận Nhân đường ca nói, chính là ba người bọn họ gϊếŧ huynh đệ tộc chúng ta, nếu đại nhân không tin, có thể truyền chưởng quầy tửu lâu và tiểu nhị đến."

Kinh Triệu Doãn triệu chưởng quầy tửu lâu và tiểu nhị đến hỏi.

Chưởng quầy và tiểu nhị ồn ào đứng ra xác nhận bọn Ô Nhược.

Lăng Tử Sinh trào phúng: "Các ngươi chỉ mới gặp có một lần, với lại chuyện này cũng qua lâu vậy rồi, các ngươi làm sao nhớ rõ ai gϊếŧ người?"

Sắc mặt tiểu nhị khẽ biến, lén lút nhìn chưởng quầy bên cạnh.
Chưởng quầy bình tĩnh nói: "Hồi công tử, ba vị công tử này tuấn mỹ bất phàm, nhìn một lần khó mà quên được."

"..." Lăng Tử Sinh yên lặng nhìn Ô Nhược và Hắc Tuyển Đường, đúng là nhìn một lần, khó mà quên hai gương mặt này thật.

Kinh Triệu Doãn cầm mộc đường đập xuống bàn, tức giận hỏi Hắc Tuyển Đường: "Ngươi còn gì để giải thích?"

Hắc Tuyển Đường nói: "Hồi đại nhân, quả thật ta đã gϊếŧ người Ô gia."

Mọi người kinh hô.

Lăng Tử Sinh chau mày, sao lại nhận tội nhanh vậy.

Người Ô gia cũng cực kỳ kinh ngạc, vốn tưởng phải dây dưa lúc lâu, hoặc là phải dùng tư hình mới khiến bọn họ nhận tội, không ngờ chưa gì mà đã nhận tội rồi.

Trước nay Kinh Triệu Doãn chưa từng gặp ai nhận tội một cách sảng khoái như vậy, hơi giật mình, tức giận nói: "Hay cho một tên hung thủ gϊếŧ người, người đâu, bắt hết bọn họ lại cho bản quan."
"Tuân lệnh."

Hắc Tuyển Đường giơ tay lên: "Đại nhân chờ xíu, ngài còn chưa hỏi vì sao ta muốn gϊếŧ bọn họ mà."

"Mặc kệ lý do là gì, gϊếŧ người là phạm pháp, phải trảm."

Hắc Tuyển Đường hỏi: "Vậy nếu lý do ta gϊếŧ bọn họ là vì lúc ấy người Ô gia cấu kết với người Linh Kỳ quốc mưu quyền soán vị thì sao?"

Mọi người khiếp sợ.

"Cái, cái gì!?" Kinh Triệu Doãn khó tin nhìn Hắc Tuyển Đường.

Lăng Tử Sinh: "!!!!!!"

Sở dĩ hắn ở đây là vì bị Linh Mạch Hàn bắt đi bảo kê cho người Hắc phủ, không ngờ kiện án tử này lại dính líu đến cấu kết với người Linh Kỳ quốc, mưu quyền soán vị.

Trưởng lão Ô gia thấy chuyện không ổn, vội dùng ánh mắt ra hiệu với người trong nội đường, người nọ vội vàng rời khỏi Kinh Triệu phủ, trở về báo lại với Ô Thần Tử.

Ô Thuận Nhân vừa hoảng vừa tức, nhảy dựng lên: "Ngươi đánh rắm, chúng ta không có quen biết người Linh Kỳ quốc, sao có thể cấu kết với bọn họ."
"Có phải đánh rắm hay không thì chờ lát là biết." Hắc Tuyển Đường lấy một xấp thư tín từ ống tay áo ra: "Đây là thư truyền tin của Ô gia với Linh Kỳ quốc..."

Trưởng lão Ô gia bỗng đứng dậy muốn đọc thư.

Hắc Tuyển Đường ngăn hắn lại: "Ngươi là người Ô gia, đừng có tới đây, ta sợ ngươi sẽ đốt hết thư thì sao, mấy bức thư này chỉ có thể để Kinh Triệu Doãn và..."

Hắn nhìn Lăng Tử Sinh: "Và Lăng công tử xem."

Lăng Tử Sinh nghe hắn nói mình được đọc, thì đứng lên đến bên cạnh Kinh Triệu Doãn, lúc hắn nhìn thấy con dấu bên trên thì vội kêu người thông tri cho Thái Tử.

Trưởng lão Ô gia cực kỳ sốt ruột, nhón mũi chân lên, liên tục đưa mắt nhìn lên bàn.

Ô Hi, Ô Trúc, Ô Tiền Thanh và Quản Đồng hai mặt nhìn nhau.

Ô Thuận Nhân nôn nóng giải thích: "Hôm đó chúng ta chỉ đơn thuần là uống rượu mà thôi..."
Hắc Tuyển Đường châm chọc: "Chỉ đơn thuần là uống rượu? Uống rượu thì không có nói chuyện? Chúng ta ngồi ở sương phòng cách vách nghe rõ ràng rành mạch, các ngươi vừa uống rượu vừa thương lượng cách đoạt đế vị."

Trưởng lão Ô gia đen mặt, hỏi vặn lại Hắc Tuyển Đường: "Nếu đám Ô Thuận Nhân cấu kết với người Linh Kỳ quốc, vì sao lúc ấy ngươi không vạch trần bọn họ, cố tình chờ đến bây giờ mới nói."

"Lúc ấy người Linh Kỳ quốc chạy thoát, ta không có chứng cứ nên không vạch trần được, mà đám Ô Thuận Nhân thấy chuyện bị lộ nên muốn diệt khẩu chúng ta, chúng ta cũng đâu thể ngu ngốc đứng đó mặc bọn họ làm thịt đúng không, nên khi đánh nhau, bọn họ thất thủ rồi bị chúng ta gϊếŧ mất vài người, sau đó trở về thì lo lắng bị trả thù, nên mới muốn điều tra chuyện này, có lúc cần dùng tới."
Trưởng lão Ô gia: "..."

Giọng Kinh Triệu Doãn run lẩy bẩy: "Chuyện này cần Đế Quân tự mình đến thẩm vấn, bản quan không làm chủ được."

Hắn vội phái người đi báo lại chuyện cho Đế Quân.

Ô Thuận Nhân hoảng sợ, thư tín trên bàn là thật sao?

Hắc Tuyển Đường thu lại đống thư kia: "Ta sợ có người nhân cơ hội đốt hết thư nên thu lại trước đã, chờ Đế Quân tới sẽ lấy ra cho ngài ấy xem."

Kinh Triệu Doãn gật đầu.

Lăng Tử Sinh nhìn Ô Nhược, dùng mắt dò hỏi chuyện kia là thật hay giả, nếu là thật thì hay rồi, nhưng nếu là giả, thì bất kể Hắc phủ có gϊếŧ người Ô gia hay không, đều sẽ bị phán tội bôi nhọ.

Ô Nhược khẽ gật đầu tỏ vẻ là thật.

Thật ra đống thư tín đó có một nửa là thật, một nửa là giả, một nửa thư tín là trộm từ Linh Kỳ quốc về, nửa còn lại là Hắc Tuyển Dực tìm người làm giả, còn cậu từ đầu tới cuối đều không hề hay biết chuyện Hắc Tuyển Dực ngầm điều tra Ô Thần Tử và Linh Kỳ quốc cấu kết với nhau, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện, Hắc Tuyển Dực sẽ không phanh phui chuyện này sớm như vậy.
Lăng Tử Sinh hít một hơi thật sâu, người Ô gia cư nhiên lớn mật như vậy, dám câu kết với Linh Kỳ quốc, lần này Ô gia tiêu đời rồi, chín tộc đều bị liên lụy.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mấy nay cứ đăng chập chờn mãi, hôm nay thi xong môn cuối, đăng lại bình thường được rồi ( /^ω^)/♪♪

Đăng: 19/1/2022

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.