Edit + beta: Iris
"Ta nhớ lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng là vào một đêm nọ, không hiểu sao tự dưng ta bị đau bụng, lúc ấy ta đau đến sống không bằng chết, mặc dù Tiền Thanh mời rất nhiều y sư nhưng không ai phát hiện ra vấn đề gì, chỉ cho rằng ta bị động thai khí, ta uống thuốc dưỡng thai cả đêm vẫn không khỏe hơn được bao nhiêu, đến ngày thứ hai mới dần khỏe lại." Đến bây giờ nhớ lại bà vẫn còn sợ: "Lúc ấy ta còn tưởng là mình chết chắc rồi."
Ô Tiền Thanh suy nghĩ: "Lạ thật, mấy chuyện khác ta đều nhớ rõ ngoại trừ chuyện ngươi đau bụng cả tối, sau khi mời y sư xong thì ta không còn nhớ gì được nữa."
Quản Đồng nhíu mày: "Ta cũng không nhớ rõ lắm, ngày thứ hai tỉnh lại thì đã thấy ngươi ghé vào mép giường, bụng ta cũng không còn đau nữa."
Ô Nhược híp mắt: "Có phải mẹ bị phụ nhân kia hạ cổ không?"
Rất có thể là lúc ấy bị hạ cổ trùng, vì trong cơ thể cậu có thứ ấy.
"Hạ cổ?" Quản Đồng lắc đầu: "Ta không biết gì về cổ thuật nên cũng không rõ mình có bị trúng cổ hay không."
Ô Tiền Thanh ôm lấy vai bà: "Chuyện đã qua lâu rồi, hà tất phải nhớ lại để rước thêm phiền muộn."
Quản Đồng gật đầu.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, không nói gì nữa.
Kết thúc chuyến đưa linh cữu, trời bắt đầu đổ tuyết lớn.
Mấy người Ô Nhược trở lại Hoàng Đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/3313420/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.