🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

"Ta nhớ lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng là vào một đêm nọ, không hiểu sao tự dưng ta bị đau bụng, lúc ấy ta đau đến sống không bằng chết, mặc dù Tiền Thanh mời rất nhiều y sư nhưng không ai phát hiện ra vấn đề gì, chỉ cho rằng ta bị động thai khí, ta uống thuốc dưỡng thai cả đêm vẫn không khỏe hơn được bao nhiêu, đến ngày thứ hai mới dần khỏe lại." Đến bây giờ nhớ lại bà vẫn còn sợ: "Lúc ấy ta còn tưởng là mình chết chắc rồi."

Ô Tiền Thanh suy nghĩ: "Lạ thật, mấy chuyện khác ta đều nhớ rõ ngoại trừ chuyện ngươi đau bụng cả tối, sau khi mời y sư xong thì ta không còn nhớ gì được nữa."

Quản Đồng nhíu mày: "Ta cũng không nhớ rõ lắm, ngày thứ hai tỉnh lại thì đã thấy ngươi ghé vào mép giường, bụng ta cũng không còn đau nữa."

Ô Nhược híp mắt: "Có phải mẹ bị phụ nhân kia hạ cổ không?"





Rất có thể là lúc ấy bị hạ cổ trùng, vì trong cơ thể cậu có thứ ấy.

"Hạ cổ?" Quản Đồng lắc đầu: "Ta không biết gì về cổ thuật nên cũng không rõ mình có bị trúng cổ hay không."

Ô Tiền Thanh ôm lấy vai bà: "Chuyện đã qua lâu rồi, hà tất phải nhớ lại để rước thêm phiền muộn."

Quản Đồng gật đầu.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, không nói gì nữa.

Kết thúc chuyến đưa linh cữu, trời bắt đầu đổ tuyết lớn.

Mấy người Ô Nhược trở lại Hoàng Đô Thành thì thấy xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, bảy người trực tiếp lên xe ngựa hồi Hắc phủ.

Xe ngựa vừa đi qua con phố đông đúc, đột nhiên bị lắc mạnh, hai hộ vệ ngồi đánh xe ngựa ngã vào trong buồng xe.

Lão Hắc chưa từng thấy cảnh này bao giờ, sợ chết khiếp: "Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi."

Ô Tiền Thanh vội ôm Quản Đồng vào ngực bảo hộ.



Ô Trúc nhanh chóng lao ra ngoài xe giữ chặt dây cương, trấn an con ngựa đang hoảng sợ.

Hắc Tuyển Dực đi ra theo, đứng trên giá xe, mắt đảo xung quanh, trên nóc xe có rất nhiều người: "Đại ca tiếp tục đánh xe ngựa về đi."

"Được." Ô Trúc cầm roi, giá một tiếng, chạy thẳng đến Hắc phủ.

Đám người trên nóc xe đồng loạt đánh xuống.

Sắc mặt Hắc Tuyển Dực trở nên lạnh lẽo, y dùng linh lực ngưng tụ vô số linh châm bắn ra bốn phía như một đợt mưa to, tức khắc đám người kia bị linh châm cắt vào da, máu phun ra xối xả.

Ô Trúc phụ trách đánh xe ngựa không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy Hắc Tuyển Dực niệm một chuỗi chú ngữ kỳ lạ, sau đó mấy người tấn công bọn họ như biến thành bịch bông, rơi lộp độp xuống đất.

Hắn không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, sau đó hắn lại nghe thấy Hắc Tuyển Dực niệm thêm một chuỗi chú ngữ nữa, những người bị ngã xuống đất ban nãy bật dậy như cương thi, đột nhiên tập kích lại đồng bọn của chúng, vô hình trung có thêm một đống người giúp đỡ bọn họ đối phó địch nhân.



Ô Trúc bị huyền thuật quỷ dị dễ như trở bàn tay đã giải quyết một đống người của Hắc Tuyển Dực hấp dẫn.

Hắc Tuyển Dực lấy pháp bảo ném vào gian phòng trước mặt, tức khắc gian phòng nổ ầm một cái, một nam tử văn nhã tay cầm quyển sách màu lam lao ra từ bên trong.

Tu Quân! Hắc Tuyển Dực híp mắt, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị dùng một chiêu đánh chết tên này.

Đúng lúc này, một bóng trắng từ nơi nào đó vọt ra, ngưng tụ linh lực khổng lồ tấn công xe ngựa.

Hắc Tuyển Dực hoảng hồn, muốn quay lại cứu người nhưng bị Tu Quân cản lại.

"Hắc Tuyển Dực, đối thủ của ngươi là ta."

Ngay khi linh lực của bạch y nhân đánh vào xe, đột nhiên vạn tia kim quang từ trong xe bắn ra làm linh lực hắn bị dội ngược lại.

Bạch y nhân cả kinh, cuống cuồng tránh né, linh lực đánh vào mấy căn nhà xung quanh, lập tức mấy căn nhà đó đều sụp đổ.
Tu Quân xì một tiếng: "Phế vật!"

Vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Bạch y nhân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tu Quân, thấy hắn đang yếu thế thì nhảy lên chặn công kích của Hắc Tuyển Dực lại, mang Tu Quân rời khỏi.

Hắc Tuyển Dực híp mắt, lo lắng lại là điệu hổ ly sơn nên không đuổi theo mà phi thân trở lại xe ngựa.

Bạch y nhân mang Tu Quân đến chỗ không người mới dừng lại.

Tu Quân giận dữ: "Ngươi đã nói là ngươi có thể thành công mà? Hồi nãy là thế nào? Vì sao không gϊếŧ đối phương, làm hại ta tổn thất biết bao nhiêu người như vậy?"

Không hiểu sao người này tới tìm hắn, còn nói là bọn họ có chung địch nhân, vì muốn gϊếŧ Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược nên hắn mới thử tin người này một lần, huống chi năng lực của người này thật sự rất mạnh.

Bạch y nhân lạnh lùng nói: "Nếu không phải đối phương có Tiên Khí, thì người trong xe đã chết hết rồi."
"Tiên Khí?" Tu Quân sửng sốt, tức khắc nhớ tới Liên Hoa tự bị mất Tiên Khí, chẳng lẽ Tiên Khí thật sự ở trong tay Ô Nhược sao?

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hắc Tuyển Dực đã lợi hại như thế, Ô Nhược lại còn có thêm Tiên Khí trong tay, gϊếŧ bọn họ thế nào đây?"

Tu Quân cảm thấy vận khí của cả nhà Ô Nhược thật sự quá tốt, bọn họ đã từng ngăn lại Quỷ tộc bảo vệ Ô Trúc để nhân cơ hội gϊếŧ Ô Trúc, nhưng sau đó Ô Trúc lại bị Ma tộc bắt đi, cứ tưởng hắn chết chắc rồi, nào ngờ lại bình yên vô sự đoàn tụ cùng gia đình, sau đó nữa thì muốn mượn tay Ô Ngọc gϊếŧ Ô Nhược, ai mà biết được phế vật Ô Nhược này cư nhiên có linh lực, bây giờ còn có thêm Tiên Khí bảo vệ, bọn họ đúng là xuất sư bất lợi mà.

Bạch y nhân liếc hắn một cái: "Ta có thể tạm thời làm giảm linh lực của Hắc Tuyển Dực, thậm chí có thể hủy đi Tiên Khí, nhưng ngươi phải nghĩ biện pháp khác, có thể gϊếŧ được bọn họ hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
Tu Quân híp mắt: "Ngươi có thể tạm thời làm giảm linh lực của Hắc Tuyển Dực thật sao? Nhưng vì sao lại giúp ta?"

"Ta đang tự giúp bản thân mà thôi, mục đích ta đến Thiên Hành Quốc chính là gϊếŧ bọn họ, hơn nữa còn phải gϊếŧ bọn họ trước khi bọn họ trở lại Tử Linh Quốc của các ngươi." Bạch y nhân phất tay áo, xoay người rời đi: "Nếu chuyện này thành công, ta sẽ phái người đến báo ngươi biết."

"Được."

Tu Quân mím môi nhìn bóng lưng hắn rời đi, rốt cuộc người này là ai, sao lại biết Tử Linh Quốc?

Tại Hắc phủ.

Mọi người về tới phủ thì thở phào nhẹ nhõm, Ô Nhược kêu mấy người Ô Tiền Thanh về nghỉ ngơi trước, sau đó hỏi Hắc Tuyển Dực: "Bạch y nhân công kích chúng ta hồi nãy là cao nhân kia đúng không?"

Vừa rồi thật khủng bố, lúc đối phương ngưng tụ linh lực, cả xe ngựa đều rung lắc kịch liệt, con ngựa cũng bất an thở phì phò như biết sắp xảy ra chuyện xấu.
Hên là Hắc Tuyển Dực có đưa cho cậu Tiên Khí, nếu không cậu và cha mẹ đều chết hết.

"Xem dao động linh lực thì hẳn là hắn." Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào ngực: "Người này muốn gϊếŧ ngươi, hoặc là nói muốn gϊếŧ cả nhà ngươi, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem có đặc tội hắn bao giờ chưa? Hoặc là có kết thù với ai không?"

Lúc bạch y nhân ngưng tụ linh lực, y có thể cảm giác được bạch y nhân cực kỳ hận người ngồi trong xe, đáng tiếc đối phương có đeo khăn che mặt, không thấy được mặt hắn.

"Ngoại trừ người Ô gia Cao Lăng Thành và Ô Thần Tử, Ô Úy Tuyết nhắm vào ta, thì ta có thể khẳng định là mình hoàn toàn không đắc tội ai hết." Ô Nhược nhíu chặt mày: "Ngươi cũng biết trước kia ta vừa béo vừa không có linh lực, có thể đắc tội ai được chứ? Cũng không thể nào là nhắm vào cha mẹ ta được, vì cha ta huyền thuật không cao, mẹ ta lại không có linh lực, nếu người này muốn trả thù thì đã gϊếŧ cha mẹ ta từ lâu, Tiểu Hi cũng không có khả năng, còn đại ca ta thì..."
Cậu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Chẳng lẽ là phi tử của Ma Đế phái người tới ám sát đại ca ta?"

Hắc Tuyển Dực nói chắc nịch: "Linh lực hắn rất thuần khiết, không phải là người Ma tộc, phi tử của Ma Đế không có bản lĩnh sử dụng một nhân vật lợi hại như vậy, nếu không đã trực tiếp đoạt đế vị, ám sát đại ca làm gì cho rườm rà, hơn nữa lúc ấy đại ca đang ngồi đánh xe, muốn gϊếŧ đại ca cần gì phải đánh vào thùng xe."

"Hắn đến cùng Tu Quân mà? Hẳn là kẻ thù của ngươi mới đúng nhỉ."

Hắc Tuyển Dực lắc đầu: "Kẻ thù của ta không có nhân vật này, hẳn là hai người đó hợp tác với nhau nên mới đi chung, thôi bỏ đi, nếu không nghĩ ra là ai thì không cần nghĩ nữa, sẽ có ngày biết hắn là ai thôi."

Y kéo Ô Nhược về sân của mình, gọi Hắc Âm đến phân phó: "Dẫn mấy người vừa nãy vào."
"Dạ." Hắc Âm biến mất, lát sau mang đến đám người chỉ còn lại da bọc xương.

Ô Nhược kinh ngạc nói: "Đây, đây là thi thể trước đó bị ngươi thi chú hút hết máu đúng không?"

"Đúng vậy." Hắc Tuyển Dực sử dụng huyền thuật khống chế bọn họ: "Ta chỉ có thể rút cạn máu của bọn họ, nhưng không rút được linh lực của bọn họ nên đem đến cho ngươi hút đó."

Ô Nhược vui vẻ: "Vậy cũng được hả?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực thấy cậu vui vẻ thì cũng cười theo: "Hút khô linh lực của bọn họ, hẳn là ngươi có thể thăng linh giai rồi."

Y sử dụng huyền thuật khống chế thây khô, Ô Nhược nhân cơ hội hút hết linh lực của bọn họ, thây khô vô dụng rồi thì đưa Hắc Âm đem đi thiêu hết: "Đủ thăng giai chưa?"

Ô Nhược nhíu mày: "Còn thiếu một chút."

Dù sao muốn lên thất giai phải cần rất nhiều linh lực.
"Không gấp, sau này vẫn còn cơ hội để hút linh lực." Hắc Tuyển Dực kéo cậu đến hậu viện tắm gội nghỉ ngơi, hai người đã năm ngày không ngủ đủ giấc, vừa nằm xuống liền ngủ.

Chỉ trong vòng một ngày, chuyện Ô Úy Tuyết sử dụng chú đào hoa, không cẩn thận làm Ô Thần Tử bị dính chú truyền khắp Hoàng Đô Thành, trở thành chủ đề bàn tán của các quán trà.

Linh Mạch Hàn nghe được tin này, lập tức kêu Hắc Dương đến kể rõ chuyện ngày đó, sau khi nghe xong thì cười đến đau bụng.

Lăng Tử Sinh đến tìm Linh Mạch Hàn khó khăn lắm mới ngừng cười được, hỏi: "Chú đào hoa có giải được không?"

Hắc Dương nói: "Có thể, chỉ cần gϊếŧ người thi chú là được."

Linh Mạch Hàn hỏi: "Chắc là Ô Thần Tử cũng biết chuyện giải chú đúng không?"

"Cái này thì phải hỏi Thái Tử rồi." Ý của Hắc Dương là người mà Linh Mạch Hàn phái đi giám thị nhất cử nhất động của người Ô gia.
Linh Mạch Hàn nhanh chóng gọi người tới để hỏi.

Người giám thị nói: "Hắn biết cách giải chú, nhưng mỗi lần thấy Ô Úy Tuyết là chú đào hoa sẽ khống chế hắn đi yêu Ô Úy Tuyết, còn hạ thủ được gì nữa, cho dù hắn phái người đi gϊếŧ Ô Úy Tuyết cũng vô dụng, bởi vì hắn biết được chuyện này nên lần nào chú đào hoa cũng phát tác khiến hắn tự chạy đến cứu Ô Úy Tuyết. Sau khi tỉnh lại Ô Thần Tử cực kỳ buồn bực, bởi vì huyền thuật của người thi chú quá cao nên hắn chỉ áp chế được một chút thì liền chạy đi tìm Ô Úy Tuyết cầu ái, bây giờ đang cùng tộc trưởng thương lượng nên làm gì để gϊếŧ Ô Úy Tuyết."

Nghe xong, Linh Mạch Hàn và Lăng Tử Sinh không màng thân phận, cười điên cuồng.

"Đây chắc chắn là vết nhơ trong đời Ô Thần Tử."

Hắc Dương hỏi: "Ô Úy Tuyết thì sao?"
"Không biết nàng trốn đi đâu rồi nữa."

Hắc Dương hồi phủ báo lại cho Ô Nhược.

Ô Nhược cười lạnh: "Bây giờ đến cả Ô gia cũng không chịu chứa nàng."

Cậu nhìn Hắc Tuyển Dực đang trầm ngâm nhìn không trung: "Tuyển Dực, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Sao trời biến động, mặt trăng ảm đạm hơn trước kia rất nhiều, gió cũng xảy ra biến hóa." Hắc Tuyển Dực nhìn không trung một hồi bỗng cau mày: "Sắp xảy ra chuyện bất thường."

Vừa dứt lời thì một cơn gió thổi qua, ngọn gió âm lãnh thổi vào cổ Ô Nhược khiến cậu run lên, cậu cũng nhận ra cơn gió này hơi kỳ quái, tuy nói mùa đông thì thời tiết giá rét, nhưng sẽ không âm lãnh đến vậy.

Hắc Tuyển Dực biến sắc: "Không ổn, là quỷ sai tới, Hắc Dương nhanh rút khỏi đây."

"Quỷ sai?" Hắc Dương nghi hoặc: "Quỷ sai thường đến nhân gian tìm hồn phách, xuất hiện ở nhân gian cũng không có gì kỳ lạ."
"Quỷ sai này được người mời đến, hẳn là muốn đối phó với chúng ta." Hắc Tuyển Dực xoay người dặn dò Hắc Càn đi bố trí trận pháp, cũng dặn người ở đây không được ra ngoài.

Hắc Dương nghe xong, không chút do dự biến mất tại chỗ.

Kiếp trước Ô Nhược đã từng là quỷ hồn nên hơi kiêng kỵ quỷ sai, dù sao người kia cũng thuộc cấp bậc tiên nhân, không phải là người mà phàm nhân có thể chống lại: "Quỷ sai đến đây? Ai mời họ đến đối phó với chúng ta vậy? Chẳng lẽ lại là cao nhân kia?"

"Rất có thể là hắn."

Ô Nhược hỏi: "Ta cần phải làm gì?"

Kiếp trước chỉ có một mình Hắc Tuyển Dực đối phó với quỷ sai, kiếp này cậu muốn ở bên cạnh hỗ trợ y.

"Ngươi chưa thăng đến thất giai, dễ bị quỷ sai làm bị thương, cứ ở trong phòng thì hơn, lúc cần thiết thì lấy Tiên Khí ra tự bảo vệ bản thân." Hắc Tuyển Dực không có thời gian nói nhiều với cậu, vội vội vàng vàng bố trí trận pháp ở đại viện.
Ô Nhược do dự, kiếp trước Hắc Tuyển Dực có thể một mình đối phó quỷ sai, nhưng kiếp này ít hơn kiếp trước mười mấy năm tu vi, không biết có còn ứng phó được hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định không kéo chân Hắc Tuyển Dực, vội tập trung mọi người lại ở cùng nhau để bảo vệ nhau tốt hơn.

Mấy người Ô Hi vào phòng của Ô Nhược, vội hỏi: "Nhị ca, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao tự nhiên lại kêu tất cả mọi người tới đây?"

"Tuyển Dực nói có người mời quỷ sai đến đối phó với chúng ta." Ô Nhược vừa giải thích vừa bố trí trận pháp phòng ngự, tuy rằng không thấm vào đâu nhưng chắc cũng có thể đỡ được một kích.

Cức Hi nghe thấy hai chữ quỷ sai thì biến sắc: "Người có năng lực thỉnh quỷ tiên, linh giai nhất định không thấp."

Ô Tiền Thanh, Quản Đồng, Ô Trúc nghe là quỷ sai ở địa phủ tới thì sắc mặt xấu đi, nhanh chóng hỗ trợ bố trí trận pháp.
Ô Hi hỏi: "Nhị ca, có phải là Ô Quốc Sư mời quỷ sai đến không?"

"Ta cũng không biết là ai."

Ô Tiền Thanh lo lắng hỏi: "Bọn Hắc Dương thì người Quỷ tộc, có phải quỷ sai muốn đối phó với bọn họ không?"

"Hồi nãy Tuyển Dực đã kêu bọn Hắc Dương rút khỏi đây, có khả năng Quỷ tộc sẽ tránh khỏi đây cả đêm."

"Vậy thì tốt rồi."

Lúc này, bên ngoài gió to nổi lên, đập rầm rầm vào cửa sổ, Đản Đản sợ tới mực chui tọt vào người Cức Hi.

Cức Hi xoa đầu bé: "Đồ nhát gan."

°°°°°°°°°°

Đăng: 6/1/2022

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.