Edit + beta: Iris
Mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược nở một nụ cười rạng rỡ: "Ta chỉ là kích động quá thôi, không ngờ kiếp này chưa sống được bao năm đã có thể nhìn thấy Tiên Khí, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở tiên nhân trong Tiên Khí, mà các thuật sư khác dù có sống cả đời cũng chưa chắc thấy được Tiên Khí."
Trụ trì hơi mỉm cười: "Quả thật là vậy, Tiên Khí trên thế gian này rất hiếm, lão nạp đã sống ba trăm nhưng cũng chỉ nghe kể qua ba kiện Tiên Khí, một trong số đó chính là Tiên Khí "Kiền Phật" trước mắt ngươi, hai cái còn lại thì lão nạp chưa từng gặp."
Ô Nhược tò mò hỏi: "Chắc không phải chỉ có ba kiện pháp khí trên thế gian đấy chứ?"
"Chắc là không chỉ mỗi ba kiện đâu, chỉ là chúng ta không biết nó rơi xuống đâu thôi."
Ô Nhược hỏi: "Đại sư trụ trì, ta có thể chạm vào Tiên Khí không?"
Đại sư trụ trì gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Tiên Khí cũng không phải đồ vật mong manh dễ vỡ, tất nhiên có thể chạm vào.
Ô Nhược nâng Tiên Khí lên thật cẩn thận: "Đại sư, ta có thể mang nó đến cửa sổ để quan sát dưới ánh mặt trời không?"
Đại sư trụ trì gật đầu.
Ô Nhược bước đến bên cửa sổ, đặt Tiên Khí dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu lên phiến hoa sen kim sắc của Tiên Khí phản xạ ra vô số kim quang, trông như Tiên Khí chỉ vừa rơi xuống từ Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/3313403/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.