Ô Ngọc không nhìn thấy Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ở bên cạnh, nôn nóng cầm lồng đèn tìm mọi ngóc ngách trong vườn hoa: "Vừa rồi còn ở trên người sao giờ lại không thấy? Rớt ở đâu rồi?"
Hắn gấp đến độ xoay vòng vòng, thậm chí còn nhổ đi hoa cỏ trong vườn.
"Tiểu Ngọc, rốt cuộc con tìm thứ gì vậy?" Nguyễn Lam Như sốt ruột nói: "Con nói với mẹ, mẹ tìm giúp con."
Nửa canh giờ trước, Ô Ngọc liền nổi điên tìm đồ khắp nơi.
Ô Ngọc bực bội hất Nguyễn Lam Như: "Ngươi tránh ra, đừng có cản trở ta*."
*Khúc này Ô Ngọc nổi điên không còn nhận ra ai với ai nên mình đổi xưng hô luôn.
Ô Tiền Ly cũng vội vàng đi tới: "Tiểu Ngọc, rốt cuộc là con làm rớt thứ gì, con nói đi, chúng ta có thể tìm giúp con."
Nguyễn Lam Như gật đầu: "Đúng vậy, nhiều người thì sẽ tìm nhanh hơn chút."
Ô Ngọc đứng lên, cảnh giác nhìn bọn họ: "Nói với các ngươi? Các ngươi liền nhân cơ hội cướp đồ của ta đúng không?"
Ô Tiền Ly và Nguyễn Lam Như ngạc nhiên: "Sao con lại nghĩ như vậy? Ta và mẹ con sao có thể cướp đồ của con?"
Ô Ngọc cả giận nói: "Nếu không phải thì cút cho ta."
Nguyễn Lam Như và Ô Tiền Ly bị hắn rống làm cho sửng sốt.
"Tiền Ly, ngươi nói xem, Tiểu Ngọc bị làm sao vậy?" Nguyễn Lam Như lo lắng nói: "Trước kia nó chưa từng lớn tiếng với chúng ta bao giờ, sao hôm nay lại như người điên rống với chúng ta vậy?"
Ô Tiền Ly nhỏ giọng nói: "Có lẽ do thua nên tâm tình không tốt."
Nguyễn Lam Như cau mày: "Nếu đã không cần chúng ta giúp, vậy chúng ta đi thôi, ra đó lâu sẽ bị người ta nói này nói nọ."
"Ừ."
Hai phu thê xoay người lại thì thấy Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đứng ở cửa viện.
Nguyễn Lam Như tức khắc tức giận đùng đùng: "Lại là ngươi, Ô Nhược."
Ô Ngọc nghe là Ô Nhược thì bỗng chốc đứng dậy, chạy qua muốn kéo tay Ô Nhược, lại bị Hắc Tuyển Dực cản lại.
Hắn cả giận nói: "Ô Nhược, là ngươi, là ngươi đúng không?"
Ô Nhược khó hiểu hỏi: "Ta làm sao?"
"Ngươi đừng có giả bộ, chắc chắn là ngươi trộm đồ của ta."
Ô Nhược càng khó hiểu nói: "Ta trộm đồ của ngươi khi nào, ngươi đừng có vu oan ta."
"Không phải ngươi thì là ai? Hôm thi đấu, ngươi còn dùng ảo giác khiến ta nói ra chuyện cục đá."
Ô Nhược: "..."
Thì ra là đang nói Tam Thất Thạch.
Nói như vậy, Ô Ngọc là đang tìm Tam Thất Thạch?
Đáng tiếc Tam Thất Thạch bị Dạ Ký trộm đi rồi.
Nguyễn Lam Như nghe thấy thì không phân biệt trắng đen, tức giận nói: "Ngươi giỏi lắm Ô Nhược, dám trộm đồ của Tiểu Ngọc chúng ta."
Ô Nhược cười lạnh: "Các ngươi không tìm thấy đồ thì nói là ta trộm? Có phải rất buồn cười không? Vậy ta không tìm thấy đồ, có phải cũng có thể nói là các ngươi trộm không?"
"Chắc chắn là ngươi." Ô Ngọc kích động nói: "Ô Nhược, ngươi trả cục đá lại cho ta, cục đá kia rất quan trọng với ta."
"Ô Nhược, ngươi nhanh trả đồ cho Tiểu Ngọc nhà ta." Nguyễn Lam Như và Ô Tiền Ly vọt lại.
Tiếng ồn ào của bọn họ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong đại viện, Ô Bặc Phương và Ô Tiền Thanh vội chạy đến: "Đã là lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm trạng cãi nhau?"
Nguyễn Lam Như lập tức cáo trạng: "Tổ phụ, Ô Nhược trộm đồ của Tiểu Ngọc chúng ta."
Ô Bặc Phương sửng sốt: "Ô Nhược trộm đồ của Ô Ngọc?"
"Đúng vậy."
Ô Tiền Thanh nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, sao lại thế này?" Ô Nhược trợn trắng mắt: "Con và Tuyển Dực không chịu nổi không khí bi thương trong viện nên ra đây hít thở không khí, sau đó ngũ ca đổ thừa con trộm đồ của hắn. Tằng tổ phụ, ngài làm chứng cho chúng ta đi, ta và cha chỉ vừa mới đến Ô gia thôi, đúng không."
"Đúng vậy." Ô Bặc Phương nhíu mày: "Mới sáng sớm ta đã thấy Tiểu Ngọc tìm đồ, đồ kia hẳn là mất trước buổi sáng, còn Ô Nhược chỉ vừa đến Ô gia, không thể nào trộm đồ được."
"Là hắn, chắc chắn là hắn." Ô Ngọc điên cuồng hô: "Chính Ô Nhược lấy cục đá của ta."
Ngay sau đó, hắn lại lộ ra vẻ mặt cầu xin: "Tiểu Nhược, ta xin ngươi, xin ngươi trả cục đá đó lại cho ta đi, nó rất quan trọng với ta, ta không thể nào mất nó, ta xin ngươi."
Ô Ngọc bỗng quỳ xuống, liên tục dập đầu với Ô Nhược.
"..." Ô Nhược cảm thấy Ô Ngọc mất trí rồi. Nguyễn Lam Như thấy con trai vậy mà dập đầu trước Ô Nhược thì càng cảm thấy khó tin, đồng thời càng thêm hận Ô Nhược, cũng càng tin Ô Nhược lấy đồ con trai mình: "Ô Nhược, ngươi nhanh giao đồ ra đây."
Ô Tiền Ly uy hiếp: "Ô Nhược, nếu ngươi không muốn chúng ta động thủ thì tự giác giao đồ ra."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc hắn một cái, tức khắc Ô Tiền Ly sợ đến nhũn chân.
"Có phải các ngươi có bệnh hay không?" Ô Hi nghe lén nãy giờ chạy ra nói: "Tằng tổ phụ đã nói không phải nhị ca lấy, các ngươi còn vu hãm nhị ca ta."
Nguyễn Lam Như lạnh lùng nhìn Ô Bặc Phương, trào phúng: "Bây giờ Ô Nhược đã là thuật sư lục giai, tổ phụ tất nhiên là nói đỡ cho hắn."
Ô Bặc Phương bị bọn họ làm cho tức điên: "Đúng là không nói lý được mà."
Ô Tiền Thanh thở dài: "Nếu nơi này đã không chào đón chúng ta, vậy chúng ta về thôi, ngày mai lại đến từ đường túc trực linh cữu." Ông nên cách đám thân nhân này càng xa càng tốt.
Ô Ngọc nghe thấy bọn họ muốn đi liền vô cùng kích động, hắn đột nhiên đứng lên rống to: "Không được đi, các ngươi không được đi."
"Ô Ngọc làm sao vậy?" Mọi người từ đại viện đi ra nói.
"Các ngươi ai cũng không được đi." Ô Ngọc đột ngột rút kiếm bên hông ra chỉ về phía mọi người: "Các ngươi trả lại đồ cho ta, nếu không đừng hòng rời khỏi đây."
Nguyễn Lam Như và Ô Tiền Ly đều đứng đực ra.
Có người nói: "Hắn phát điên gì a?"
Nguyễn Lam Như vẻ mặt dữ tợn: "Ngươi mới điên."
Ô Tiền Ly vội đi lên nói: "Tiểu Ngọc, con mau buông kiếm xuống, đừng làm người khác bị thương."
"Ngươi trả đồ cho ta, nếu không ta gϊếŧ ngươi." Ô Ngọc cầm kiếm bổ vào Ô Tiền Ly.
Ô Bặc Phương vội vã hô lên: "Tiền Ly, cẩn thận."
"A — —" Ô Tiền Ly hét thảm, ngay sau đó cánh tay trái rơi xuống đất. Hắn thật sự không ngờ con trai hắn sẽ động thủ nên hắn không có phòng bị gì. Mọi người kinh hô: "Trời ạ, hắn dám chém cha ruột của mình luôn, chắc chắn bị điên rồi."
Nguyễn Lam Như nôn nóng nói: "Tiểu Ngọc, đó là cha của con a, sao con có thể chém hắn chứ."
Có người sợ hãi kêu lên: "Các ngươi mau nhìn mắt Ô Ngọc đang biến đen kìa."
Mọi người nhìn qua thì thấy tròng trắng mắt của Ô Ngọc đang dần dần biến thành màu đen.
"Mọi người mau tránh xa hắn ra, hắn bị dính ma khí rồi, lúc này hắn chẳng nhận ra ai đâu."
Nguyễn Lam Như giận dữ: "Con trai ta không thể nào bị dính ma khí được, chắc chắn là tại Ô Nhược lấy đồ của nó nên nó mới tức thành như vậy."
Không một ai tin câu này, làm gì có ai bị tức mà mắt biến thành màu đen chứ?
"Các ngươi mau trả lại đây, mau trả đồ lại cho ta." Ô Ngọc cầm kiếm chém lung tung, thiếu chút nữa chém trúng Nguyễn Lam Như. Ô Bặc Phương lấy lại tinh thần: "Nhanh, trói hắn lại nhanh lên."
Hắn lấy pháp khí chế trụ linh lực Ô Ngọc, các hộ vệ lấy dây thừng ra trói chặt Ô Ngọc lại.
Hiền trưởng lão đi lên bắt mạch cho Ô Ngọc, phát hiện thân thể hắn thật sự có ma khí: "Trong cơ thể hắn thật sự có ma khí, xem tình trạng này có lẽ hắn sắp ma hóa."
Có người nói: "Chắc chắn là hắn hút ma khí nên mới thăng giai nhanh như vậy."
"Ngươi đánh rắm." Nguyễn Lam Như kích động nói: "Con trai ta không thể nào hút ma khí, chắc chắn là Ô Nhược..."
Ô Hi tức giận ngắt lời: "Nguyễn Lam Như, đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu nhị ca ta."
"Không phải hắn thì là ai? Sau khi thấy hắn thì Tiểu Ngọc mới biến thành như vậy."
Hiền trưởng lão lắc đầu: "Ma khí trong cơ thể Ô Ngọc đã có khoảng vài tháng, không phải vừa mới hít vào." Ô Hi mỉa mai Nguyễn Lam Như: "Nghe thấy chưa? Ma khí đã ở trong cơ thể ngũ ca mấy tháng rồi, không liên quan gì đến nhị ca ta."
Nguyễn Lam Như không cam lòng bỏ qua cho Ô Nhược: "Sao lại không liên quan đến hắn? Vừa rồi mấy người nói con trai ta vì hút ma khí nên mới thăng giai nhanh, vậy Ô Nhược thì sao?"
Nàng đố kỵ đến đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm Ô Nhược: "Hắn từ một người không có linh lực, đột nhiên biến thành thuật sư lục giai, chẳng lẽ không phải là hút ma khí sao?"
Mọi người nghe xong đều tránh xa Ô Nhược.
"Nhị ca ta không có linh lực là vì bị người khác phong ấn nên mới kiểm tra không ra."
"Cho dù là vậy thì hắn làm thế nào thăng giai nhanh như vậy?"
Ô Nhược nói: "Ta ăn cực phẩm thần linh đan nên mới thăng giai nhanh." Mọi người kinh hô.
Cực phẩm thần linh đan có thể thăng giai trong nháy mắt, loại đan dược này cho dù có muốn thấy cũng không cách nào thấy được chứ đừng nói là ăn.
Mọi người hâm mộ nhìn Ô Nhược, không ai hoài nghi lời Ô Nhược nói là giả, bởi vì chỉ cần nhìn đống sính lễ của Hắc Tuyển Dực là biết, nên khi nghe được lời này bọn họ lập tức nghĩ đến là Hắc Tuyển Dực tặng đan dược cho cậu.
Ô Nhược nhìn mọi người: "Ta còn nhớ lúc ta ăn viên cực phẩm thần linh đan, ta từ nhất giai thăng lên tam giai, nếu không tin thì có thể để Hiền trưởng lão bắt mạch cho ta, là biết trong cơ thể ta có ma khí hay không."
Mọi người càng thêm hâm mộ Ô Nhược.
Bọn họ tốn rất nhiều năm mới lên được tam giai, nhưng Ô Nhược chỉ cần ăn một viên là đã lên ngay.
Hiền trưởng lão bắt mạch cho Ô Nhược: "Trong cơ thể hắn không có ma khí." Nguyễn Lam Như tức đến ngứa răng, trừng mắt Ô Nhược.
"Không được đi, ai cũng không được đi, trả đồ lại cho ta, mau trả lại đây." Hai mắt Ô Ngọc càng lúc càng đen, đột nhiên hắn duỗi đầu ra cắn Nguyễn Lam Như đang đứng gần hắn nhất.
"A — —" Nguyễn Lam Như hét lên, sau đó một bên lỗ tai bị cắn đứt: "Cái thứ súc sinh này."
Nàng hung hăng tát Ô Ngọc một cái "bốp".
Ô Ngọc điên cuồng kêu to: "Ta cắn chết ngươi, ha ha, ta cắn chết ngươi."
Nguyễn Lam Như bị bộ dạng nổi điên của hắn dọa cho sợ, chạy ra xa Ô Ngọc.
"Đáng đời." Ô Hi nhỏ giọng nói.
Ô An Dịch đứng phía sau đám người cười lạnh một tiếng, lúc trước không phải một ngụm Tiểu Ngọc thế này Tiểu Ngọc thế kia sao? Bây giờ sao lại thành súc sinh rồi.
"Làm bậy a." Ô Tiền Ly sau khi ăn thuốc trị thương xong thì khóc lóc nhìn Hiền trưởng lão: "Trưởng lão, con trai ta còn cứu được nữa không?" Hiền trưởng lão lắc đầu: "Xin lỗi, lão phu bất lực."
"Vậy phải làm sao đây? Tiểu Ngọc không thể cứ như vậy mãi, hắn sẽ chết mất."
Hiền trưởng lão thở dài.
Có người nói: "Có thể mời Quốc Sư đại nhân đến không."
Mắt Ô Tiền Ly sáng lên.
Ô Bặc Phương muốn nói lại thôi, hắn không muốn đi mời Ô Thần Tử, nếu gây thêm phiền toái cho người này, chỉ sợ càng chết thêm nhiều người.
Hiền trưởng lão nói: "Về đại viện trước đi, có gì mai nói tiếp."
Sau khi mọi người trở lại viện, Ô Nhược và Ô Tiền Thanh canh giữ trước quan tài của Ô Huyền Nhiên, xung quanh lại vang lên tiếng khóc sướt mướt.
Hốc mắt Ô Tiền Thanh đỏ lên, dù sao thì người nằm trong quan tài cũng là cha của ông.
Quản Đồng vỗ nhẹ lưng ông như đang an ủi.
"Công công chết rồi cũng không thấy con dâu như ngươi khóc tiếng nào." Mục Tú Uyển đột nhiên trào phúng. Ô Nhược và Ô Hi nhìn nàng.
Ô Tiền Thanh cũng nhìn Mục Tú Uyển: "Mẹ, thỉnh ngài tập trung thủ linh với chúng ta."
Mục Tú Uyển biết con trai bênh tức phụ, cắn chặt răng nghiêng đầu sang một bên.
Sau đó là một khoảng thanh tĩnh.
Lúc trời sáng hẳn, hộ vệ trong đại viện liền bắt đầu nâng từng quan tài ra khỏi Ô gia, đưa đến từ đường Ô gia.
Từ đường được sắp xếp thành một linh đường, may là sân đủ rộng, có thể đặt gần trăm quan tài, tới giữa trưa thì con cháu Ô gia Cao Lăng Thành ở gần Hoàng Đô Thành đều hay tin, vội về từ đường chịu tang.
Ngay cả Ô Hạ vẫn luôn trốn tránh cũng tiến vào từ đường, thấy gần trăm quan tài thì đỏ mắt, khóc lớn nói: "Cha, mẹ — —"
Ô Thăng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội ngẩng đầu, nhìn người đang khóc: "Ô Hạ?"
Ô Hạ nhìn Ô Thăng: "Đại ca, sao lại thế này? Tại sao cha với mẹ lại chết?" "Ô gia Cao Lăng Thành chúng ta bị người ám sát, đối phương có linh giai cao hơn nên chúng ta không địch lại, chết trên tay bọn họ." Ô Thăng bi thống nói: "Nếu đệ đã đến Hoàng Đô Thành thì vì sao không đến thăm chúng ta, đệ có biết chúng ta lo cho đệ biết bao nhiêu không."
Ô Hạ khóc rống đi đến trước quan tài của cha hắn, quỳ xuống: "Cha, mẹ, con trai bất hiếu."
Lúc tới Hoàng Đô Thành, khi biết được cha mẹ không chết mà còn ở lại Ô gia, vốn định đi gϊếŧ Ba Sắc xong sẽ đi gặp mọi người, nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu hắn sớm biết sau này sẽ không còn cơ hội gặp cha mẹ thì hắn đã đến Ô gia gặp bọn họ trước rồi.
Ô Thăng cũng quỳ xuống, khóc lóc nói: "Sau này chỉ còn hai huynh đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi."
Ô Hạ nghe xong thì khóc càng lớn hơn. Bảy ngày tiếp theo, con gái gả ra ngoài và con cháu đang rèn luyện bên ngoài đều lục tục đến từ đường Ô gia ở Hoàng Đô Thành.
"Cha — —" một tiếng khóc thê lương vang vọng khắp từ đường.
Mấy người Ô Tiền Thanh nghe thấy thì nhanh chóng ngẩng đầu, một nữ tử lớn lên cực giống Mục Tú Uyển khóc lóc chạy vào, quỳ gối trước linh cữu của Ô Huyền Nhiên: "Cha, nữ nhi tới gặp ngài."
"Tiền Hồng." Mục Tú Uyển kích động kêu lên.
Ô Tiền Hồng thấy Mục Tú Uyển bị mất hai chân thì càng khóc lớn hơn: "Mẹ, chân của mẹ, chân mẹ sao lại thế này."
"Bị quỷ chém mất." Mục Tú Uyển khóc lóc nói.
"Đại tỷ." Ô Tiền Thanh và Ô Tiền Ly, Ô Tiền Đồng nghẹn ngào kêu lên.
Ô Hi, Ô Bách và những người khác cũng kêu lên: "Đại cô mẫu."
Ô Tiền Hồng xoa mắt: "Ta đã nghe nói chuyện ám sát, các ngươi không sao chứ?" "Không sao."
Ô Tiền Đồng khóc lóc: "Đại tỷ, tỷ tới đây thật tốt quá."
Ô Nhược cong khóe môi, xuất hiện nhân vật khó chơi rồi.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tranh thủ hôm nay học có 2 tiết nên dịch đăng luôn :v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]