Nguy hiểm gần ngay trước mắt, Ô Nhược lại không nhanh không chậm mà vươn tay với thú linh, nhẹ giọng nói: “Ngoan, nghe lời……”
Trong nháy mắt đụng chạm thú linh, cậu giống như là có được ma lực, dần dần, thú linh hung mãnh trở nên thuận theo, một thú linh khác cũng rung đùi đắc ý vây quanh Ô Nhược, một bộ cực lực lấy lòng Ô Nhược.
Cậu hơi mỉm cười, mọi người nhìn thấy nụ cười làm cho thiên hạ nhạt màu, không khỏi thất thần.
Người đứng gần cậu thì tất cả đều mang vẻ mặt hoa si mà nhìn cậu “Thật sự muốn trở thành thú linh trong tay hắn, được hắn vuốt ve, làm hắn nhìn ta cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
“Hắn chính là của ta, hắn chỉ có thể nhìn ta cười, các ngươi ai cũng không thể đem hắn cướp đi.”
“Ta muốn cưới hắn về nhà.”
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên: “Các ngươi một đám ngu ngốc, mau hoàn hồn cho ta.”
Tức khắc, mọi người thanh tỉnh, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nhau.
“Ta vừa rồi làm sao vậy?”
“Ta như sao lại ở chỗ này?”
“A, cô nương ta ái mộ đâu?
Có người trợn trắng mắt: “Các ngươi đều trúng ngôn linh chi thuật, Ô gia ngôn linh chi thuật, còn rất lợi hại, ngay cả thần linh cũng có thể điều khiển”.
Trên đài, Ô Nhược tay ở trên lưng thú linh nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, nâng mắt nhìn về phía Ô Ngọc, ánh mắt mang sát ý, chỉ Ô Ngọc nói: “Đi, giết hắn cho ta.”
Đột nhiên, thú linh đang ngoan ngoãn trở nên vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/1384374/chuong-153.html