Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực sau khi ăn xong cơm sáng tì mang theo quà tặng ngồi xe ngựa rời đi Hắc phủ. Lúc này, bởi vì Ô Hi muốn cùng Ô Thần Lưu học tập huyền thuật, cho nên, không đi theo.
Đi vào Ô gia, Ô Tiền Thanh nhìn cửa lớn màu son thì nhướn mày: “Hy vọng không xảy ra chuyện gì xấu.”
Mỗi lần đi vào nơi này, đều có một loại cảm giác rất áp lực, thật sự không thích nơi này.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực nhìn nhau, không nói lời nào.
Quản gia biết được Ô Nhược là Quốc Sư đại nhân mời đến, nhanh chóng tươi cười đi Tử mời bọn họ ăn là bữa chiều nên Ô Nhược quyết định đi thăm thiên tổ phụ.
Thiên tổ phụ của Ô Nhược tuy là con vợ cả, nhưng năng lực về huyền thuật không bằng người, nên bị phân cho nơi ở rất hẻo lánh, khách ra vào cùng người hầu rất ít, không khí rất quạnh quẽ, nhưng đối với người đã sống hơn hai trăm tuổi như thiên tổ phụ và thiên tổ mẫu mà nói thì, đây chính là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão, vì sẽ không có ai tới quấy rầy hai người họ.
Hai người họ linh giai cũng không cao, có thể sống đến hai trăm tuổi đã là chuyện không dễ, cũng bởi vì như thế, dung mạo bọn họ đã rất già, tóc trắng, khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn cùng đốm đen, hơn nữa, lỗ tai và đôi mắt cũng đã kém, thường xuyên nhận sai người hoặc là nghe không thấy mọi người nói chuyện, hai chân đi đường thì run lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/1384343/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.