Giờ Mùi (13 – 15 h chiều),Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh mang theo vài tên hộ vệ ngồi xe ngựa đi ra ngoài cửa thành, Ô Bặc Phương,Diêu Xu Uyển cùng Ô Ngọc mang theo năm vị trưởng lão đã đứng ở ngoài cửa thành chờ đã lâu. Bọn họ nhìn thấy Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh, sắc mặt đều có chút không được tự nhiên. Ô Tiền Thanh từ trước đến nay luôn hiếu thuận, nhìn thấy trưởng bối tất nhiên là muốn tiến lên chào, nhưng không giống như trước thân cận với bọn họ, sau khi chào hỏi liền mang theo Ô Nhược đứng ở bên kia chờ. Ô Bặc Phương cùng Diêu Xu Uyển không ngừng nhìn về phía hai người, ra bộ như muốn giải thích chuyện ở tiệc mùng thọ quốc sư, nhưng cuối cùng da mặt không có dày, nên không giải quyết được gì. Ước chừng qua đi mười lăm phút, trên trăm chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn hướng cửa lớn của Hoàng Đô Thành. Diêu Xu Uyển thấy trong đó có mấy người là hộ vệ của Ô gia thì vui sướng kêu lên: “Tới, tới, bọn họ tới.” Ô Bặc Phương cùng Ô Ngọc cũng đặc biệt kích động, bước nhanh đến đón. hộ vệ đi ở đằng trước trực tiếp làm lơ bọn người của Ô Bặc Phương, đem xe ngựa giá đến trước mặt Ô Nhược: “Thuộc hạ bái kiến phu nhân.” Ô Nhược quan tâm hỏi: “Dọc theo đường đi, còn vấn đề không?” “Trên đường gặp được một ít tiểu tặc ’. Nhưng đều bị chbọn thuộc hạ giải quyết.” Hộ vệ khi nói đến tiểu tặc, giọng nói mang theo một tia khinh miệt. Ô Nhược đương nhiên biết hắn nói tiểu tặc là ai: “Mọi người không có việc gì là được rồi.” Ô Bặc Phương dừng lại sau đoàn xe, nhanh xốc lên một cái mành xe, người nằm bên trong nằm là con trai cả cùng con dâu cả của lão, lão kích động kêu lên: “Huyền vân.” Ô Huyền Vân ốm yếu nằm ở trong xe nghe được người hô tên của mình, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy cha mẹ mình, thì hai mắt nhanh chóng trào ra nước mắt: “Cha, nương.” Hắn như là tìm được điểm tựa, kích động mà xốc chăn lên bò ra khỏi xe. Những người khác nghe được giọng của Ô Bặc Phương, lục tục xuống xe ngựa hoặc thò người ra khỏi cửa sổ xe, khi nhìn thấy Ô Bặc Phương thì ánh mắt sáng lên “Ông nội.” “Bà nội.” “Ông cố.” “Bà cố.” “Tộc trưởng……” Ô Bặc Phương thấy tất cả mọi người đều còn sống, hốc mắt đỏ lên: “Mọi người không có chuyện gì thì tốt rồi, không có gì thì tốt rồi” Ô Nhược đi tới nói: “Ông cố, ngài muốn nói cái gì, vẫn là chờ dàn xếp xong mọi người rồi nói sau, nơi này là cửa thành, chúng ta bày xe ngựa đúng lúc ngăn cản lối đi của người khác, dễ dẫn người tức giận.” Ngồi ở phía sau một chiếc xe ngựa Ô Tiền Đồng nhìn Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh không sao mà đứng ở nơi đó, tức khắc,sinh lửa giận: “Ô Nhược chúng ta muốn đứng ở chỗ nào nói chuyện liên quan gì đến các ngươi?” “Không liên quan chuyện của bọn ta?” Ô Nhược cười lạnh mà nhìn hắn: “Nếu không phải ta cứu các ngươi, ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể sống đến bây giờ? Nếu không phải ta đem các ngươi đến đây, các ngươi có thể bình yên đi vào thành Hoàng Đô? A, tiểu thúc, mong ngươi về sau nói chuyện nên mang đầu óc.” “Ngươi đánh rắm.” Ô Tiền Đồng không tin cậu nói: “Ngươi có bản lĩnh gì mà cứu bọn ta.” Ô Nhược nhướng mày: “Nếu không phải ta, vậy là ai cứu các ngươi đem ra ” mặt Ô Bặc Phương lộ vẻ xấu hổ. Ô Nhược cong cong môi châm chọc: “Nga, vậy ngươi phải hỏi lại ông cố có phải người phái người cứu các ngươi ra không?”. cùng đi với Ô Bặc Phương Vinh trưởng lão đứng lên nói: “ngũ gia Nam Viện, ngài cũng đừng náo loạn, nếu không phải Nhược thiếu gia phái người cứu các ngươi, các ngươi đã sớm mất mạng. Trên đường đi, cũng là Nhược thiếu gia phái người hộ tống các ngươi tới Thành Hoàng Đô, hơn nữa, nếu không phải Nhược thiếu gia, căn bản không thể nhanh như vậy tìm được chỗ ở.” Ô Tiền Đồng nghẹn đỏ mặt: “Tòa nhà của ông nội không thể ở sao?” Vinh trưởng lão nhíu mày: “Ngũ gia, Thành Hoàng Đô tấc đất tấc vàng, có bạc cũng chưa chắc có thể mua được nhà, huống chi là tòa nhà lớn, tộc trưởng đi đến nơi này đã nhiều ngày, cũng là hai ngày trước nhờ người ra giá cao mới mua được nhà, lại không lớn bằng một nửa của Nam Đại Viện, hiện nay chỉ có thể miễn cưỡng ở được mấy người hầu cùng tộc trưởng, còn không thể chứa thêm người được.” “Vậy ông nội không thể ở ngoài thành xây một ngôi nhà giống như Cao Lăng thành.” Ô Bặc Phương bỗng chốc mặt trầm xuống: “Ngươi cho rằng ở Hoàng Đô Thành dễ mua như vậy? hay là ngươi cảm thấy nhà dễ xây? Nói xây thì ngay lập tức là có thể xây? Ô Tiền Đồng, nơi này không phải Cao Lăng thành, về sau nói chuyện chú ý một chút, ở Hoàng Đô Thành, một người bình thường cũng có thể dẫm chết ngươi.” Ô Tiền Đồng: “……” Ô Nhược liếc Ô Tiền Đồng liếc mắt một cái: “Tiểu thúc nếu là không muốn theo bọn ta, vậy thúc tự mình xuống xe rồi tìm người đưa mình về Cao Lăng Thành dù sao ta cũng đã tận tình tận nghĩa.” Ô Tiền Đồng giận dữ: “Ngươi……” Vẫn luôn không nói Ô Ngọc đột nhiên lên tiếng nói: “Tiểu thúc, Tiểu Nhược đã xin Đế Quân ra thánh chỉ, sau khi vào thành, mọi người có thể vào ở trong Ô gia của Hoàng Đô Thành, hơn nữa, Quốc Sư đại nhân đã đồng ý là đợi đến khi chữa lành vết thương cho mọi người mới thôi.” “Thật như vậy” mọi người vẻ mặt hưng phấn. Từ khi bọn họ bị thương, hầu như là đã hao hết dược liệu, nhưng thương thế lại không thấy có chuyển biến tốt đẹp, còn tưởng rằng đời này cứ như vậy là xong rồi, lại không nghĩ đến Quốc Sư đại nhân lại đồng ý trị liệu cho bọn họ. Ô Nhược đạm thanh nói: “vô cùng chính xác, Đế Quân đã đưa cho ta thánh chỉ.” Ô Ngọc: “……” Thật sự có thánh chỉ? Mọi người hoan hô. Ô Nhược nhìn bọn họ vui vẻ, đáy mắt hiện lên trào phúng. “Này, các ngươi rốt cuộc có đi hay không? Không đi liền lăn sang một bên đi, đừng chặn đường. “phía sau có người lớn tiếng phẫn nộ quát.” “Đi thôi.” Ô Nhược xoay người cùng Ô Tiền Thanh ngồi lại trên xe ngựa. Ô Tiền Thanh thở dài: “Bọn họ nghĩ quá đơn giản.” Cho rằng vào Hoàng Đô Thành thì sẽ có được những ngày tháng yên lành. Ô Nhược cười mà không nói. Đoàn xe đi vào sườn nam của nhà lớn Ô gia, hộ vệ của Hắc gia liền nói rõ ý định đến đây của bọn hộ với hộ vệ của Ô gia, mà người của Ô gia lại giống như tống cổ ăn mày mà đuổi bọn họ đi: “Đi, đi, đi, tộc trưởng của bọn ta không nói là cho người của chi thứ vào phủ ở.” Ô Nhược sớm đoán được Ô Thần Tử khi không có thánh chỉ chắc chắn sẽ gây khó xử cho cậu, cậu lấy ra thánh chỉ đi đến trước mặt hộ vệ: “Nói như vậy là các ngươi muốn kháng chỉ?” Người của Ô gia biến đổi sắc mặt, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, quản gia trong nhà biết được lập tức thông báo cho tộc trưởng. Tộc trưởng biết được Ô Nhược có thánh chỉ, vội vội vàng vàng mà đi ra, cười nói: “Bặc phương, xin lỗi, thật là xin lỗi, ta gần đây tương đối nhiều việc, liền quên mất chuyện của mọi người. Ô Bặc Phương cũng là người làm tộc trưởng, sao lại không biết tâm tư của lão: “Thân là tộc trưởng, trên người đúng là tương đối nhiều việc.” Tộc trưởng phân phó cho quản gia: “Mau đi chuẩn bị phòng.” “Dạ.” Ô Bặc Phương nhìn về phía xe ngựa: “Các ngươi đều xuống đi.” Bọn người Ô Tiền Đồng vui vẻ xuống xe. Ô Bặc Phương cùng Vinh trưởng lão thấy bọn họ thì sắc mặt liền biến đổi, vừa rồi tất cả mọi người ngồi ở trên xe ngựa, cho nên không biết tình huống thân thể bọn họ như thế nào, hiện tại mới phát hiện người không phải thiếu cánh tay gãy cái chân, chính là bị móc xuống hai mắt cùng cắt rớt hai lỗ tai, tóm lại, không có được mấy người là hoàn thiện. Diêu Xu Uyển không thể tin nhìn thân thể tàn khuyết của bọn họ: “Ngươi… Các ngươi……” Tuy rằng sớm đã nghe nói bọn họ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới bọn họ bị thương nghiêm trọng như vậy. Mọi người nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đau khổ, bọn họ đã không muốn nghĩ lại hồi ức ngày đó, thật sự là quá khủng bố, ở sinh thời bọn họ không muốn lại gặp lại chuyện như vậy. Ô Nhược hảo tâm an ủi nói: “Mọi người đừng lo lắng, Đế Quân có thánh chỉ cho Quốc Sư đại nhân ở trong khoảng thời gian ngắn chữa trị tốt cho mọi người. mọi người nếu là thiếu dược liệu, nhớ rõ nên nói với tộc trưởng trực hệ, tộc trưởng chắc chắn sẽ thỏa mãn yêu cầu của mọi người.” Tộc trưởng vừa nghe, khuôn mặt tức khắc trở nên cứng đờ, bọn họ muốn bao nhiêu dược liệu mới có thể khỏi. Ô Nhược nói với Ô Bặc Phương: “Ông cố, người đã đưa đến Ô phủ, trách nhiệm của ta đã hoàn thành, liền không ở lại nơi này, hơn nữa, ta còn có việc muốn làm, nên đi về trước.” Ô Bặc Phương gật gật đầu. “Từ từ.” Một giọng nói tức giận trong phủ truyền ra, sau đó một người phu nhân ăn mặc áo hoa được một người tỳ nữ nâng đỡ đi đến trước mặt Ô Nhược, quát: “Người tới, đem hắn bắt lại.” Không đợi hộ vệ hành động, Ô Tiền Thanh cùng mấy trăm hộ vệ Hắc phủ nhanh chóng đi đến đúng giữa phu nhân cùng Ô Nhược, thậm chí đem phu nhân chèn đến lui ra hai trượng, phu nhân tức giận đến mức cả người phát run. “Các ngươi… Các ngươi……” Tộc trưởng trầm mặt xuống: “Chỉ Dung, ngươi làm gì?” Ô Bặc Phương nhìn Chỉ Dung, lại nhìn Ô Nhược, cuối cùng, lựa chọn trầm mặc. Thượng Chỉ Dung cả giận nói “Tộc trưởng, nữ nhi nhà ta Úy Tuyết chính là bọn họ làm bị thương, đến nay còn chưa tỉnh lại, ta hiện tại phải vì nữ nhi lấy lại công bằng. Thì ra là mẹ của Ô Úy Tuyết. Ô Nhược cười lạnh: “Ô phu nhân, là con gái yêu nhà các ngươi dột nhập vào Hắc phủ trước, nhân tài trong phủ của ta sẽ lầm nàng thành thích khách, nói nữa, lúc ấy bị thương không phải chỉ có một mình nàng ta, ta cũng hôn mê hai ngày, vậy chuyện này ta nên tìm ai tính đây?” “Ngươi hiện tại không phải còn đứng ở chỗ này sao? Mà con gái của ta hiện nay còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh. “ “Vậy ý ngươi là ta phải trọng thương không dậy nổi, ngươi mới vừa lòng?” Ô Nhược châm chọc nói: “Các ngươi cứ như vậy đối đãi với phu nhân của ân nhân?” “Ngươi là ân nhân cái gì?” “Người của phu quân ta cứu cha của Quốc Sư đại nhân, các ngươi chắc không tính toán chối bỏ chuyện này chứ? Chẳng lẽ Ô gia các ngươi muốn làm người lấy oán trả ơn?” Ô Nhược cố ý đem thanh âm tăng lên, người đi đường đều nghe được. Tộc trưởng thấy người qua đường đều vây lại đây chỉ chỉ trỏ trỏ, bỗng chốc mặt trầm xuống trách mắng: “Thượng Chỉ Dung, Quốc Sư đại nhân chắc chắn xử lý tốt chuyện của Úy Tuyết ngươi hiện tại lập tức trở về cho ta.” Thượng chỉ dung nhẫn nhịn, căm giận mà trừng mắt Ô Nhược, không cam lòng mà phất tay áo hồi Ô phủ. Ô Nhược xoay người nói với Ô Tiền Thanh: “Cha, người đi về trước, con muốn mua ít đồ vật.” Ô Tiền Thanh không yên tâm: “cha đi cùng con.” Ô Nhược gật gật đầu. Lên xe ngựa, Ô Tiền Thanh nói: “Hiện nay con cùng Quốc Sư đại nhân xem như kết thù, về sau ra cửa, nhất định phải mang nhiều người một chút, cha lo lắng bọn họ gây bất lợi cho con.” “Con sẽ.” Cho dù Ô Nhược không làm như vậy, Hắc Tuyển Dực cũng sẽ không tha cho cậu đi một mình ra ngoài. Ô Tiền Thanh hỏi: “Con hiện tại muốn đi đâu?” “Hiệu thuốc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]