Ô Nhược vừa thẹn vừa bực mà duỗi chân chống lại ngực Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, ngươi đang xem nơi nào? Nơi đó có vết thương sao?”
Hắc Tuyển Dực nhìn thân thể cậu xấu hổ đến cả người đỏ bừng, ánh mắt thâm thâm, nói giọng khàn khàn: “Có vết thương.”
“Nơi nào?” Ô Nhược ngừng lại, trên người có thương tích, sao không cảm giác được đau?
Hắc Tuyển Dực bắt lấy đôi chân ngư ngọc trên ngực mình. Nâng lên, sau đó, ánh mắt từ tiểu Nhược Nhược đi xuống dưới vài phân.
Ô Nhược chớp chớp mắt, rất nhanh liền hiểu Hắc Tuyển Dực chỉ chính là nơi nào: “Hắc, Tuyển, Dực, ngươi cái này đại sắc ma.”
Cậu đỏ mặt đá văng Hắc Tuyển Dực, cố nhướn người tưởng bò dậy, người phía sau lại dùng tay đem cậu ngăn chặn, tiếp theo, cái mông trắng nõn bị cắn một ngụm.
“Ngươi……” Ô Nhược khiếp sợ mà trừng mắt, nhanh chóng lật người trừng mắt Hắc Tuyển Dực đang áp lại đây.
Hắc Tuyển Dực ở trên môi cậu mút một chút, nói người đang đẩy đầu của hắn ra một cách nghiêm túc: “Đừng nháo.”
Ô Nhược trừng mắt hắn: “Ai cùng ngươi gây rối, ngươi cắn mông ta, lại hôn miệng ta, ngươi có thấy bẩn hay không?”
“Không bẩn.” Hắc Tuyển Dực lấy ra thuốc trị thương, thật cẩn thận bôi vết thương trên trán cho cậu: “Lần sau đừng làm mình bị thương, ngươi nếu là muốn giết ai, ta thay ngươi giải quyết.”
Nếu không phải sớm đáp ứng với Ô Nhược là không thể ra tay, bằng không, những người đó sao có thể làm tổn thương đến Ô nhược của hắn?
Ô Nhược cười nhìn hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/1384333/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.