Ô Nhược vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ. Lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác kinh ngạc và nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực biến thành tro tàn. Cũng không rõ vì sao khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực biến mất, cậu lại sợ hãi như vậy, khổ sở và đau lòng, cậu không phải luôn chán ghét Hắc Tuyển Dực sao?
“Cha, sao lại nhìn phụ thân hoài vậy?” Đản Đản ghé vào trên đùi cậu kỳ quái hỏi.
Từ lúc rời giường, Ô Nhược liền nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực, nhìn khi ăn sáng, lên xe ngựa càng mở to mắt nhìn đến xuất thần như là nhìn thế nào cũng không đủ.
○
Ô Nhược lấy lại tinh thần, nhìn thẳng đôi mắt đen láy cười như không cười của Hắc Tuyển Dực.
Cậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Hắn là phu quân của ta, ta nhìn hắn còn phải có lý do sao?”
○
Hắc Tuyển Dực: “……”
○
Đản Đản đô đô miệng: “Ta đây là con của cha, sao không thấy cha nhìn ta nhiều thêm một chút?”
○
“Bây giờ liền nhìn ngươi nhiều thêm một chút được chưa?” Ô Nhược buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Chờ ta gầy xuống, ta mỗi ngày đều ôm ngươi nhìn.”
○
Đản Đản vui vẻ nhào vào cái bụng mềm mềm của Ô Nhược cười khanh khách.
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn hướng Hắc Tuyển Dực: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
○
Hắc Tuyển Dực đơn giản nói: “Buổi sáng xem hội chùa, buổi chiều chơi xe băng, buổi tối ngắm hoa đăng.”
○
“Ngươi sáng sớm đã an bài xong rồi?”
○
“Ân.”
○
Lúc này, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-the-trung-sinh/1384292/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.