Chương trước
Chương sau
Da thịt lúa mạch lộ ra dưới cổ áo tuyết trắng, đối lập hết sức rõ ràng. Da thịt dưới môi ấm áp, như quỷ hút máu mà dùng răng cắn vào, khẽ dùng sức dừng lại vài giây, sau đó dùng đầu lưỡi chạy một vòng dọc theo dấu răng, cuối cùng là hung hăng mút vào, là có thể chế tạo ra một ấn ký hoàn mỹ mà rõ ràng.

Anh nhắm mắt ngửa cổ, dung túng Nghiêm Hạo Thần làm càn trên người anh, cho đến khi Nghiêm Hạo Thần hôn lên hầu kết nhô ra, mới rốt cục khó nhịn mà cúi đầu hừ một tiếng, đưa tay nắm lấy cằm cậu cúi đầu hôn lên. Nghiêm Hạo Thần luôn thực thích nụ hôn của anh, nồng nhiệt mà sâu sắc, đầu lưỡi truy đuổi mang chút thân mật giữa tình nhân, cậu chần chờ một chút nghĩ có nên bỏ qua kế hoạch cắn đứt khóe miệng anh không, rồi mới tích cực đáp lại.

Hôn đến khi môi cả hai người đều sắp sưng lên anh mới thỏa mãn thở dài một hơi, bắt đầu di dời trận địa. Đầu lưỡi nóng ướt cách áo thun du ngoạn trên người cậu, khi điểm trước ngực bị ngẫm trong miệng mà kéo nhẹ Nghiêm Hạo Thần nhịn không được mà rên một tiếng, cậu cảnh cáo mà ngắt lỗ tai của dã thú trên người, không ngờ móng vuốt kia của con thú lại vuốt ve đùa bỡn điểm còn lại, làm cậu lại rên ra một tiếng.

Không cần nghĩ cũng biết ấn ký trên người mình bây giờ còn kinh khủng hơn trên người anh nhiều, Nghiêm Hạo Thần chưa từ bỏ ý định mà nhấc chân cọ cọ thắt lưng anh, kéo cổ áo anh bắt anh đứng lên, vùi đầu vào cổ áo mở rộng của anh cố gắng phản kích. Đáng tiếc anh chỉ thuận theo vài giây đã xoay người lại, hai người giống như thi nhau ra sức gặm cắn trên người đối phương, giao chiến ác liệt.

Dục vọng tăng nhanh như nhiệt độ trưa hè, nụ cười chơi đùa từ từ biến mất, thay vào đó là rên rỉ cùng thở dốc hòa vào một chỗ, nụ hôn lưu luyến trên người cũng bắt đầu như lửa thiêu đốt. Đến khi anh ngồi thẳng lên giữa hai chân cậu, xếp lại quần áo hai người cởi ra, Nghiêm Hạo Thần mới ý thức được, hình như làm quá rồi…. Cậu liếm liếm môi:

“Nè, muốn làm thật à?”

Anh xích lõa nửa người trên áp xuống, cắn cắn vành tai cậu:

“Không phải em đốt lửa sao?”

Nghiêm Hạo Thần rên một tiếng:

“Anh không phải sẽ đi họp sao?”

“Anh làm nhanh một chút.”

“Đây không phải là nhanh ‘một chút’ là có thể giải quyết đâu?”

Nghiêm Hạo Thần cong đầu gối đẩy phần hông đang áp tới của anh, để anh nhìn kĩ đồng hồ. Anh bình tĩnh xoay đầu lại, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi hiếm thấy:

“Em cố ý?”

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng trừng anh:

“Làm sao có thể.”

Kế hoạch vốn chỉ là tạo ra mấy dấu hôn trên cổ anh khiến anh mất mặt, báo mối thù lúc trước mà thôi, ai ngờ định lực của cả hai đều không đủ, gây ra cục diện lỡ tay nổ súng này. Nghiêm Hạo Thần cậu mặc dù không ích kỉ như cái bình dấm chua nào đó, nhưng cũng không hào phóng đến mức để cho người phụ nữ khác thưởng thức cái lều đang dựng lên của người đàn ông của mình đâu.

Anh chật vật thở hổn hển mấy tiếng, bỗng nhiên ép người đè cậu lên bàn làm việc:

“Em trước tiên đừng cử động.”

Vật thể cứng rắn mà nóng rực đẻ chặt vào hạ thân cậu, anh lướt qua vai cậu cầm lấy điện thoại làm việc, thanh âm khàn khàn xẹt qua tai cậu:

“Annie, buổi họp dời lại một tiếng… Phải, tôi có chút chuyện… đừng để ai vào… Tốt, cứ như vậy.”

Gần như là ngay khi để điện thoại xuống, làn môi nóng bỏng của anh đã ập xuống:

“Xin lỗi.”

Xin lỗi?

Nghiêm Hạo Thần rất nhanh đã hiểu được hàm nghĩa những lời này. Nằm ngửa trên bàn làm việc cong gối nhận lấy va chạm, độ mạnh yếu to đến nỗi ngay cả tiếng rên rỉ đầy đủ Nghiêm Hạo Thần cũng không phát ra được, da thịt dán trên bàn gần như muốn bốc cháy. Mặc dù anh trước giờ trên giường đều không phải người đàng hoàng, nhưng đến độ kịch liệt như dã thú này, vẫn là hết sức hiếm thấy. Nhưng dưới tình huống như vậy, Nghiêm Hạo Thần lại có thể phân tâm nghĩ: nếu là hai năm trước, muốn người đàn ông bản khắc nghiêm cẩn này làm tình trong phòng làm việc, cho dù bị trúng xuân dược, anh vẫn nhất định chính nghĩa liều chết không tuân. Mặc dù hai người đa số đều là quy củ trên giường phòng ngủ, nhưng gần hai năm cầm giữ không được, ở trên xe, sân thượng, bờ biển… Cũng là có. Như vậy xem ra, thầy đồ Hoắc hình như là bị cậu làm hư rồi.

Nghĩ như vậy nhịn không được bật cười lên, anh như bị nụ cười của cậu mê hoặc mà ngừng lại, cúi người dịu dàng hôn hôn trán cậu, sau đó đưa tay ôm lấy thân thể cậu, vòng cậu vào trong ngực, sau đó đẩy thắt lưng kịch liệt hơn nữa, đâm từ dưới lên. Khoái cảm từ dưới cấp tốc xông lên, lan ra tứ chi, anh không để ý rên rỉ càng lúc càng vụn vỡ Nghiêm Hạo Thần, động tác đâm chọc càng thêm hung mãnh hữu lực. Nghiêm Hạo Thần không nhịn được nức nở một tiếng, thân thể ưỡn về phía sau, thắt lưng đưa về phía trước ——

“Ư…”

“Ư… “.

Đợi đến khi thân thể cả hai đều không còn run rẩy, Nghiêm Hạo Thần mở mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với người đang đè trên người mình một lá, rốt cục không nhịn được khàn giọng cười.

“Hạo Thần, đừng cười.”

Lông mày anh tuấn của anh nhăn lại, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa lúng túng. Gò má cùng khóe miệng anh đều dính dịch thể, khi anh mở miệng nói chuyện khiến chúng lăn xuống cằm, bộ dáng chật vật nói không ra lời. Người này từ trước đến giờ có thói quen hôn nhau lúc cao trào, đại khái là vừa cúi người, chính mình lại… Khụ khụ, cho nên né không kịp.

Hình như cậu, trả thù hơi quá mức rồi.

Anh đem theo những dấu vết thấy được trên cổ cùng lỗ tai hồng thấu đi dự họp, Nghiêm Hạo Thần đang rúc mình ngủ trên ghế salon thoải mái trong văn phòng. Toàn thân đau nhức như bị xé đôi, chỗ kia còn đau hơn, nhưng trên gương mặt tinh xảo nhắm mắt ngủ lại lộ ra nụ cười ác ma.

Báo thù của Nghiêm Hạo Thần, toàn thắng.

Toàn Văn Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.