Sau khi Nghiêm Hạo Thần tỉnh lại thì mưa đã tạnh, giọt nước trên mái nhà rơi vào hàng hiên, phát ra tiếng kêu đứt quãng. Thân thể dán chặt lấy cậu có cơ bắp rắn chắc cùng nhiệt độ ấm áp, xúc cảm thật tốt. Nghiêm Hạo Thần mở mắt, thỏa mãn thở dài một hơi, thật lâu không có cảm giác ngủ ngon như vậy.
Người đàn ông làm cái nệm hình người dưới người cậu rõ ràng đã tỉnh, bộ vị đêm qua vô cùng hung ác giờ phút này lại vẫn hết sức có tinh thần dán vào đùi trong của cậu. Nghiêm Hạo Thần nhìn mí mặt đóng chặt của anh, không nhịn được nổi lên ý xấu trong đầu, đưa tay búng vào vật thể kia, anh cúi đầu rên rỉ một tiếng, bỗng dưng mở mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu:
“Hạo Thần, đừng phá nữa.”
Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng, cười đầy thâm ý:
“Sao rồi? Hoắc tổng tài rốt cục đã tỉnh?”
Hoắc Kiếm ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác, Nghiêm Hạo Thần nhìn mạt ửng đỏ kéo dài từ tai đến cổ trên làn da lúa mạch, cảm giác thành tựu mười phần mà tiếp tục đùa giỡn:
“Rõ ràng người bị sàm sỡ là em, sao anh lại ngượng ngùng chứ?”
Anh quay mặt lại, vẻ mặt có chút lúng túng bất đắc dĩ:
“Chuyện tối hôm qua, em nhớ bao nhiêu?”
Chậc, lại vì chuyện này giả bộ ngủ. Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:
“Em nhớ được tối hôm qua hình như có người nói với em, không được kể với Hạo Thần về cái bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490446/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.