Hoắc Kiếm xoay người lại, bộ dáng nghiêm túc ánh mắt chăm chú:
“Sao vậy?”
“Em… Tay của anh bị sao vậy?”
Tay trái của Hoắc Kiếm lúc nãy để ở bên kia, quay lại mới phát hiện, trên mu bàn tay rõ ràng sưng đỏ một mảnh. Nghiêm Hạo Thần muốn đưa tay chạm vào, anh lại phản ứng mau lẹ mà tránh ra, úp mở giải thích:
“Không cẩn thận bị phỏng, không có gì.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:
“Không có gì lại giấu đi?”
Thần sắc của anh có chút lúng túng hiếm thấy, khẽ cau mày, lỗ tai hồng thấu, ngừng lại một chút mới kiên quyết đưa tay ra, thẳng thắn nói:
“Lúc anh học dì Ngô nấu canh bị phỏng.”
Nghiêm Hạo Thần kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt của anh càng thêm không được tự nhiên:
“Hôm nay tan tầm tương đối sớm, thấy dì Ngô đang nấu canh, muốn đứng bên cạnh học một chút, kết quả lại làm cho rối tinh rối mù.”
Người đàn ông cao lớn mang theo thần tình thất bại trên mặt lại trông hết sức trẻ con, Nghiêm Hạo Thần lại cười không nổi. Anh rốt cuộc bại trận trong ánh mắt cậu, tự giễu mà bĩu môi:
“Đại khái là anh không có thiên phú nấu nướng.”
Nhưng lại như muốn chuyển chủ đề mà ho nhẹ hai tiếng:
“Lúc nãy em muốn nói cái gì?”
Nghiêm Hạo Thần cúi đầu, ôm bàn tay vươn ra của anh vào lòng bàn tay mình, giơ ngón cái khẽ vuốt trên vết phỏng mới đó:
“Chắc em phải ở lại trong căn hộ của Hoàn Á một thời gian nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490442/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.