Khi tạm biệt thanh niên trở về chỗ ở, Nghiêm Hạo Thần ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu trên đường.
Hoắc Kiếm nghiêng mình dựa cạnh cửa xe, cái bóng bị đèn đường kéo thật dài nhìn qua có vài phần vắng lặng. Không biết anh đã giữ tư thế này bao lâu, Nghiêm Hạo Thần bước nhanh qua:
“Anh tìm em à?”
Mi hơi hơi nhăn lại sau khi đang nhìn thấy Nghiêm Hạo Thần thì giãn ra, con ngươi đen sắc sảo mang theo vài phần dịu dàng:
“Ừ.”
Nghiêm Hạo Thần nhìn góc tây trang của anh có vết gấp nhỏ, nhịn không được nhướng mắt phượng:
“Thì ra tổng tài tập đoàn Hằng Viễn thật sự là chức vụ nhàn như vậy sao?”
Lại còn nửa đêm khuya khoắt chạy tới dưới lầu nhà người khác hứng gió đêm, tinh lực của anh cũng quá mức dồi dào rồi.
Hoắc Kiếm đưa tay khẽ vuốt lọn tóc mỏng trên trán cậu, tươi cười nơi đáy mắt mang theo sự cưng chiều, như kiểu “Người lớn không so đo với con nít”:
“Làm sao nhàn bằng di động của em, nó cả đêm đều nghỉ ngơi đó.”
Đây xem như là… nói đùa sao? Nghiêm Hạo Thần không có tránh đi bàn tay anh đang vỗ về đầu mình, chỉ là lười biếng dựa vào ngực anh. Nhiệt độ không khí lúc rạng sáng có hơi thấp, gối ôm cao cấp phía sau có thể sưởi ấm làm nóng, xúc cảm kiên cố, thoải mái đến nỗi làm cho người ta không muốn rời đi. Cằm anh nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cầu, thanh âm khàn khàn phát ra phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490347/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.