Chương trước
Chương sau
Phía đông thành thị là khu phố cổ, đường không rộng, nhà không cao, khu buôn bán cùng khu dân cư lẫn lộn vào một chỗ, đối lập rõ ràng với khu Tây quy hoạch chỉnh tề, nhà lầu san sát. Đi trên đường dành cho người đi bộ trên khu mua sắm có tiếng, qua hai con phố, đi vào một con hẻm nhỏ không bắt mắt, đi đến một thế giới khác.

Đường không lớn, chỉ vỏn bẹn đủ hai chiếc xe chạy song song. Cửa hàng hai bên đường sắp xếp chằn chịt, mặt tiền cửa hàng quét tước sạch sẽ thoáng mát. Mặt tiền của tất cả cửa hàng đều là thuỷ tinh trong suốt, xuyên qua thủy tinh có thể nhìn thấy trong cửa hàng trưng bày các loại nhạc khí, đàn vi-ô-lông-xen, đàn vi-ô-lông, đàn dương cầm ba góc, sáo ngắn, tiêu dài, đàn ác-cooc-đê-ông, đàn hạc, dàn trống, đầu đủ mọi thứ.

Sáng thứ bảy, trên đường chỉ có thưa thớt vài người đi đường. Nghiêm Hạo Thần ngựa quen đường cũ mà đẩy cửa của một cửa hàng bán nhạc cụ, quen thuộc chào hỏi người thanh niên trẻ tuổi đứng sau quầy.

Người trẻ tuổi cười cười chạy ra từ sau quầy.

“Đã biết anh sẽ thích mà, em đã giữ cho anh rồi đó. Đi theo em. Sau đó lại đứng sau Nghiêm Hạo Thần, vui đùa mà vỗ vai cậu, “Mới một lúc không thấy, phô trương hẳn ra.”

Nghiêm Hạo Thần tựa tiếu phi tiếu mà nhếch miệng, cười đến vô cùng tà mị.

“Vệ sĩ của anh.”

Người đàn ông cao lớn tây trang giày da phía sau vô cùng ngạo nghễ mà gật gật đầu.

“Chào cậu.”

Sau khi nhận lấy ghi-ta hình ngọn lửa thì Nghiêm Hạo Thần thuận tay gẩy mấy cái, sau đó vừa lòng gật gật đầu. Hoắc Kiếm rất thẳng tay mà ra trước quầy quẹt thẻ tín dụng, Nghiêm Hạo Thần buồn chán xách ghi-ta dựa quầy, khi đang nhìn ra cửa thì tâm tình trở nên tệ đi mà nhăn mi.

Người tới cũng không vui vẻ gì hơn cậu. Thanh niên ăn mặc hợp thời có đôi mắt hí như một sợi dây khi nhìn thấy cậu cố gắng mở to một chút:

“Wow, là Hạo Thần kìa.”

Nghiêm Hạo Thần thờ ơ gật gật đầu.

“Kelvin.”

Người thanh niên được gọi Kelvin hiểu rõ mà nhìn thoáng qua quầy, vẻ mặt trào phúng.

“Nghe nói mày bị đàn ông bao dưỡng, thì ra là thật. Rất giỏi nha.”

Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng mà bĩu môi.

“Cảm ơn khen ngợi. Bất quá tôi cùng anh ấy là quan hệ hợp tác. Hơn nữa…” mắt phượng liếc nhìn cô bé nữ sinh khúm núm đứng sau thanh niên, “Xài tiền đàn ông chung quy vẫn tốt hơn xài tiền phụ nữ nhiều.”

Kelvin là một gã ca sĩ tương đối nổi danh trong giới âm nhạc ngầm những năm gần đây, hơi có chút tài hoa, lại cùng bằng tuổi Nghiêm Hạo Thần, hai người cũng có chút đồng nghề khinh nhau, trên đài dưới đài nhìn nhau đều nồng nặc mùi thuốc súng.

Thực lực của hai người đều không tệ, lại đều tự có được lượng fans tương đối cố định, gần như là mỗi lần gặp mặt đều đánh tới trời đất mù mịt, trở thành hai thế lực đáng chú ở ở giới âm nhạc ngầm.

Khác với vẻ ngoài tuấn mỹ nam nữ thông sát của Nghiêm Hạo Thần, Kelvin này bộ dạng tướng mạo xấu xí, mắt một mí dài nhỏ, tiêm nhọn, xương bả vai lòi ra ngoài, bộ dáng không tử tế lấm la lấm lét, mặc dù ra sức chải chuốt trang điểm cho bản thân, cũng vẫn còn cách cái đẹp một khoảng cách rất lớn, về mặt danh tiếng cũng thua Nghiêm Hạo Thần một khúc. Bất quá người này vì nổi danh mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dùng thủ đoạn ức hiếp đàn em mới vào nghề, tiêu tiền mua “fangirl” cổ vũ màn biểu diển của mình, lén hối lộ người phụ trách quầy bar, cũng đã có chỗ đứng vững vàng trong giới nhạc ngầm, khí thế cũng trở nên có chút lớn.

Ai cũng biết theo đuổi âm nhạc là chuyện rất đốt tiền, Nghiêm Hạo Thần dựa vào liên tục biểu diễn cùng bán đứng đậu hủ trên người, hắn lại dựa vào cô học sinh đứng bên cạnh. Nữ sinh và Kelvin là thanh mai trúc mã, rất tin phục tài năng của hắn, cũng liền tự nguyện chi tiền ủng hộ giấc mộng âm nhạc của hắn. Kelvin vừa yên tâm thoải mái tiêu xài tiền cô tiết kiệm, vừa vênh mặt hất hàm sai khiến mà xem cô như người hầu miễn phí, trong giới giải trí gần như ai cũng biết.

Tuy rằng Nghiêm Hạo Thần cảm thấy việc cậu bán thân cho Hoắc Kiếm đổi lấy tiền tài cũng không cao thượng gì, nhưng ít ra đó là lao động trong sạch mà có được, không giống Kelvin, vừa thua ân khách, được ưu đãi biết phải trả tiền, cũng không bằng những “chị em” kiếm tiền dựa trên da thịt, cầm tiền biết phải trả giá.

Hoắc Kiếm rời quầy tính tiền đi đến bên cạnh Nghiêm Hạo Thần, Kelvin lộ ra nụ cười làm người ta chán ghét.

“Chào anh. Nghe nói anh là “người hợp tác” của Hạo Thần? Tôi rất có hứng thú với hợp tác của các anh. Các anh… “hợp tác” những gì, trên phương diện nào?”

Người kia nhíu mày, vô cùng dứt khoát mà cự tuyệt.

“Tôi không có hứng thú với vấn đề của cậu. Chúng ta đi thôi.”

Nghiêm Hạo Thần tâm tình tốt lên cõng ghi-ta theo Hoắc Kiếm ra khỏi cửa tiệm, rất nể tình mà nhịn xuống súc động muốn cười ầm lên.

Sau lưng truyền đến Kelvin tức giận quát to:

“Lôi đài tái (*) một tháng sau, mày đứng có mà khóc thảm!”

(* Một dạng thi đấu mà người tham dự gọi là lôi chủ. Những người khác sẽ đến khiêu chiến, ai chiến thắng lôi chủ sẽ trở thành lôi chủ mới, cứ như vậy mà tìm ra người chiến thắng sau cùng)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.