Lúc trước thời điểm huấn luận ở rừng rậm nguyên sơ rộng lớn, nàng liền có thể đem chính mình cùng cảnh vật hòa hợp làm nhất thể khiến dã thú xung quanh đều không thể phát hiện ra nàng.
Ngay vừa rồi nàng suýt chút nữa bị Quân Thiến Thiến phát hiện, cũng may nàng kịp thời thu liễm khí tức trên người, nhưng cũng làm cho tâm nàng không yên ổn, nơi này không phải thế kỷ 21, Quân Thiến Thiến thực lực tam giai, nàng không nên khinh thị.
"Xích --"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, một kiện quần lụa mỏng màu trắng như cánh ve bị vứt vào trong bụi hoa, đúng là y phục trên người Quân Thiến Thiến.
Quân Mặc Sơ nhìn xiêm y hai người tả tơi, tinh mâu híp lại, một đạo ám quang từ sâu trong đôi mắt xẹt quả, đôi môi màu mân côi (*hoa hồng*) gợi lên một độ cong.
Yêu đánh dã chiến vậy đi?
Yêu tùy chỗ phát tình vậy đi?
Còn hãm hại nàng cấu kết cùng người khác vậy đi?
P/s: hơ hơ, đọc thấy có chút sao sao ý
Mắt thấy Quân Thiến Thiến đã muốn thoát y gần hết chỉ còn lại một kiện cái yếm, Nam Cung Thần trên người thì một kiện y phục đều không có, Quân Mặc Sơ không tiếng động cười lạnh, trường tiên giắt bên hông bỗng dưng vung ra ---
Trường tiên phá không, xé kình phong mà đi, trường tiên sau cùng bắt lấy một kiện y phục trên mặt đất, sau đó liền thu lại.
Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho Nam Cung Thần và Quân Thiến Thiến cả kinh, chỉ thấy cách đó không xa một đạo bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tai-tieu-thu-phuc-hac-ta-vuong-nghich-thien-phi/85426/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.