Bạc môi góc cạnh rõ ràng hơi hơi cong lên, Thanh Minh Dạ mở miệng: "Là bản tôn đưa ngươi tới nơi này."
Ngụ ý, nàng là hắn mang tới, hắn tự nhiên liền ở trong này.
Chẳng lẽ là hắn cứu nàng?
Trong lòng Quân Mặc Sơ có vài phần ngoài ý muốn, "Ngươi đã cứu ta?"
"Là." Thanh Minh Dạ đứng dậy, đi đến bên người nàng, sâu trong đôi mắt đen mang theo vài phần trêu tức: "Ngươi phải làm sao để báo đáp đây?"
Tuy rằng cảm thấy độ đáng tin trong lời nói của nam nhân này không quá cao, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng giúp chính mình.
Quân Mặc Sơ trầm mặc một lát, "Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ."
Ân tình nan hoàn, nàng cũng không thích thiếu nhân tình người khác, nếu tương lai nam nhân này cần nàng hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ không thôi trì (*trì hoãn*)
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cần.
Lấy thân phận cùng thân thủ của hắn, có lẽ cơ hội này rất nhỏ.
Thanh Minh Dạ hơi hơi nâng mi: "Cứ như vậy?"
Quân Mặc Sơ ngừng một chút, "Bằng không ngươi muốn như thế nào?" Nàng không tiền không thế, lấy cái gì báo đáp hắn?
"Không bằng......" Thanh Minh Dạ nghiêng thân về phía trước, hô hấp phả vào khuôn mặt thanh tú của nàng, ngôn ngữ mang theo ngả ngớn mị hoặc, "Lấy thân báo đáp đi?"
Quân Mặc Sơ nâng tay để ở bờ vai của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự muốn làm thái giám như vậy?Muốn ta thành toàn ngươi sao?"
"Ngươi cảm thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tai-tieu-thu-phuc-hac-ta-vuong-nghich-thien-phi/3134524/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.