Trên thực tế, Quân Chấn Thiên thực sự quên Nam Sơn là địa phương dơ bẩn, hiện giờ nghe Trữ Thanh Hà vừa nói mới phản ứng lại.
Thanh Hà nói không sai, Mặc Sơ dù là phế vật, cũng là nữ nhi của hắn, để nữ nhi của mình đi đến địa phương như vậy, về sao hắn còn mặt mũi nào hướng Na Các?
Quân Mặc Sơ ánh mắt phức tạp nhìn Trữ Thanh Hà quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Nàng không có phụ mẫu, không biết tình thương của mẹ là cái gì, nhưng mà thời điểm nhìn Trữ Thanh Hà không có tôn nghiêm quỳ gối xuống, đau khổ cầu xin cho nàng, trong lòng nhất thời xúc động.
Ở trong mắt nàng, nữ nhân cũng có tôn nghiêm, thậm chí tôn nghiêm của nữ nhân còn không thấp so với nam nhân.
Dựa vào cái gì nữ nhân phải xu nịnh nam nhân, phải cầu hắn?
"Nương, ngươi đứng lên." Quân Mặc Sơ chậm rãi mở miệng, từng bước đi ra từ ám phòng, dừng lại trước mặt Quân Chấn Thiên, thân hơi cúi xuống, đem phụ nhân gầy yếu đỡ dậy.
"Không phải quỳ, cũng không cần cầu xin bất luận kẻ nào." Quân Mặc Sơ cùng nàng có vài phần tương tự, bên môi mang theo tia cười nhạo: "Phụ thân đại nhân đã có tâm muốn đuổi ta đi, người như thế nào lại cầu xin hắn, hôm nay hắn không đuổi ta đi, sau này cũng sẽ đuổi ta đi, ngươi cần gì phải cầu hắn?"
Quân Mặc Sơ đã sớm đưa ra quyết định tốt.
Nàng không phải là Quân Mặc Sơ thật sự, nguyên bản cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tai-tieu-thu-phuc-hac-ta-vuong-nghich-thien-phi/3134508/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.