Chương trước
Chương sau
Ngươi... Vì sao?" Ninh Sở khiếp sợ nhìn Ninh Hãn, đầu đao trên ngực chứng minh tất cả điều nà

"Ha ha." Đáp lại lời nàng là tiếng cười lạnh lung đầy tàn nhẫn của Ninh Hãn. Hắn đem linh lực ngưng tụ trong tay, hướng Ninh Sở đánh đến, "Bởi vì ngươi là dược tông tông chủ, vị trí này hẳn là do ta ngồi!"

Ngực nàng bị linh lực đánh tới, tạo thành một lỗ thủng, máu cứ vậy mà không ngừng tuôn ra, trên cỏ, một gốc cây hoa nhỏ bị nhiễm máu thành hồng rực, diễm lệ đến chói mắt.

Ninh Sở cứng ngắc ngã trên mặt đất, khóe miệng khẽ giương lên, lộ ra một chút ý cười tự giễu...

"Không! Không phải như vậy! Này là ảo giác! Là ảo giác..." Ninh Sở không thể tin vào mắt mình, mở to hai mắt, lắc đầu lẩm bẩm nói.

Đó là đệ đệ của nàng, làm sao có thể làm hại nàng ? Này là ảo giác, đúng, chỉ là ảo giác thôi.

"Ha ha." Tiếng cười trầm thấp lại vang lên bên tai Ninh Sở, xen lẫn sự trào phúng cùng khinh thường.

"Đi ra! Ngươi mau đi ra !" Lại nghe thấy âm thanh, Ninh Sở nhìn quanh , giận dữ hét.

"Ca ca ca ca." Hình ảnh lại vỡ thành từng mảnh từng mảnh , kéo đến tận chân Ninh Sở.

"A..." Trong đầu, thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng.

"Con người ngu xuẩn, ngươi còn không rõ sao?" Âm thanh hoa lệ mà quỷ dị lại truyền đến, ngay tại Ninh Sở bên tai, thập phần rõ ràng.

"Lăn ra đây! Đừng giả thần giả quỷ với ta!" Ninh Sở khẽ chớp mắt, nàng khẳng định, những gì nàng nhìn thấy đều do chủ nhân của âm thanh này dở trò quỷ.

Về phần vì sao, phải chờ đến khi hắn đi ra mới biết được .

"Ha ha... Ngu xuẩn." Nam nhân cười nhẹ , giọng điệu tràn ngập trào phúng."Tham lam, xu lợi, con người chính là như thế." Hắn nói tiếp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Sở đen lại, không thể không thừa nhận, kẻ đáng giận này nói là sự thật, mà bây giwof nàng vô cùng buồn bực, người kia đến cùng là cái gì vậy, hiện tại trốn ở nơi nào.

"Ngươi đến cùng là cái gì vậy?" Ninh Sở đề phòng chung quanh, mở miệng hỏi.

"Ngươi mới là cái gì, ngươi cả nhà đều là cái gì, bản tôn mới không phải là cái gì!" Vừa nghe lời này, nam nhân nhất thời cáu giận, mạnh mẽ tiến đến trước mặt Ninh Sở, rít gào nói.

Thấy bộ dáng nam nhân, Ninh Sở thoáng qua một tia kinh diễm. Nma nhân này là một cái yêu nghiệt a ! ( khổ vẫn gọi là cái cơ =)) )

Mắt đỏ như máu phượng hoàng, mày kiếm nhếch lên, đôi môi mỏng có chút trắng bệch khẽ nhếch lên, lúc này gương mặt tối lại, màu đỏ trong đôi mắt như đang muốn trào ra lửa đỏ dữ dội.

Mà hắn mang một mái tóc bạc đầy yêu dị, những sợi tóc bạc trắng xõa tung trên vai, tóc bạc cùng y phục đỏ thẫm có chút bừa bãi hòa cùng một chỗ, lại có cảm giác hòa hợp khó tả, càng tăng thêm sức mạnh mê hoặc yêu dị của hắn

Ninh Sở kinh ngạc nhìn hai mắt hắn, yêu nghiệt này... Là người sao? Quả thực sẽ không là vật bình thường a!

"Ngươi cư nhiên dám trêu đùa bản tôn!" Nam nhân cảm thấy mình nói sai , đôi mắt nheo lại toát ra nguy hiểm, cả giận nói.

"Phốc!" Nghe xong lời nói của hắn, Ninh Sở mới phát hiện người này tự mắng bản thân, ôm bụng, cười đến chảy nước mắt, cảm giác cười đến muốn rút gân .

Người này! Ngu xuẩn! Hừ! Ai kêu hắn vừa rồi chọc ghẹo mình, xứng đáng!

"Uy! Đây là chính ngươi nói , oán ta làm cái gì! Hung dữ cái rắm a!" Ninh Sở cố nén suy nghĩ muốn cười, bất mãn phản bác nói.

Người kia tự xưng là bản tôn, thân phận cũng không thông thường, hơn nữa tu vi lại cao như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ đem mình đưa đến nơi này, nhất định là có mục đích gì!

"Đem ta đến đây, mục đích là cái gì?" Nghĩ đến đây, Ninh Sở cũng không có kiêng kị, đã là có mục đích , như vậy, hắn liền sẽ không thương hại mình.

Đã sẽ không thương hại nàng, vậy nàng có cái gì phải sợ .

Nam nhân ngẩn ra, này “đậu đỏ” rất thông minh nha, nhưng mà, liền trực tiếp hỏi hắn như vậy, không sợ hắn giết nàng sao?

"Chính ngươi nhìn tay trái ngươi đi." Nam nhân nhìn thoáng qua Ninh Sở, dứt khoát cũng không che giấu, nói thẳng.

Quả nhiên có mục đích!

Ninh Sở trong lòng thầm nghĩ, liền bắt đầu từ tay áo của mình xem xét.

Trên cánh tay trái, xuất hiện một đồ án ẩn hiện giống như hình xăm hấp dẫn nàng.

Nói là hình xăm thì cũng không giống, trên vai trái của nàng có một ấn ký hình phượng hoàng vô cùng sống động, nhưng là chim phượng hoàng này so với bình thường có điểm không giống, chim phượng hoàng này lại có màu đen .

Nhìn tình huống như vậy, Ninh Sở kinh ngạc.

Đây là —— dấu hiệu của tiên thiên hồn ấn giả !

Nghe nói, những cường giả bị thần thú lựa chọn truyền thừa nhiều không đếm hết, nhưng là bây giờ, lại không có lấy một người được thần thú truyền thừa.

Những người đó, hoặc là vô duyên vô cớ biến mất, hoặc chính là ly kỳ chết đi .

Duy nhất một cái truyền thừa thành công, lại không lâu sau, tẩu hỏa nhập ma, gân mạch đứt từng khúc, nổ tan xác mà chết.

Cũng chỉ là nghe đồn, thế nhân tuy rằng khát vọng lực lượng truyền thừa, nhưng lại e ngại hậu quả sau khi truyền thừa.

Ninh Sở nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, sẽ không như thế đi! Nghe nói khi truyền thừa, người tu luyện sẽ phải chịu đựng, là thứ mà thường người không thể tưởng tượng được biết bao nhiêu thống khổ a!

Bản thân luyện đan bị nổ chết còn chưa tính, vừa mới sống lại, sẽ không liền muốn chết tiếp đi? Dựa vào! Không cần oa!

"Hừ! Được bản tôn truyền thừa là vinh hạnh của ngươi." Nam nhân tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Ninh Sở, hừ lạnh một tiếng.

Bản thân còn không nghĩ muốn đâu! Cô gái này cũng quá không biết phân biệt đi! Người khác tha thiết ước mơ, nàng còn không vừa ý , đến cùng hẳn là hắn mới nên không vừa ý a!

Ninh Sở cũng dùng một mặt than, đờ đẫn nói: "Người đã chết có lực lượng cường đại dùng làm cái rắm a”

Nam nhân quẫn ——

Uy! Tiểu nữ oa, có cần thiết hay không nói trực tiếp như vậy, thật đả kích người có biết hay không?

"Hừ! Nhiệm vụ của bản tôn chính là cho ngươi nhận, đã thông qua ảo cảnh, như vậy, chuyện kế tiếp sẽ không do ngươi định đoạt ." Nam nhân mãnh liệt nói, một chút cũng không cho Ninh Sở phản bác tìm đường sống, trực tiếp liền đem lời nói ra .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Sở càng thêm đen kịt, người kia thế nào khó thuyết phục như vậy a! Bản thân không cần còn không được sao?

"Hắc hắc hắc! Đại ca ca, ta có thể cự tuyệt không?" Ninh Sở chớp chớp đôi mắt to vô tội, một mặt vô hại, người nào không biết, tưởng chừng có thể đã bị Ninh Sở lừa, nhưng là, nam nhân đứng đối diện nàng lại không nhịn được rùng mình một cái.

Ông trời, tốc độ biến sắc này có thể nhanh hơn được nữa sao? Vừa nãy còn mang bộ mặt như con lừa =)))),hiện tại là nháo ra cái bộ mặt này?

"Không thể!" Nam nhân nào đó cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đáp .

Ninh Sở tức hộc máu, cứng mềm không ăn a, người này là người kiểu gì vậy.

"Ta quản ngươi có được hay không, cô nãi nãi ta muốn đi ra ngoài!" Ninh Sở dứt khoát, bất cứ giá nào , con bà nó, lão nương mặc kệ !

Đây rõ ràng là nàng hướng hổ khiêu khích nói lí! Vấn đề là, vẫn là cái hố lửa vô cùng nghiêm trọng.

Truyền thừa cái gì đều cút xa nàng một chút, mạng không có còn muốn năng lực làm gì ? Chôn cùng à ? ( ôi chị đáng yêu =)))) )

"Ngươi là cái nha đầu đáng chết!" Nam nhân nào đó bất mãn hét lên, đột nhiên cảm thấy tiểu nha đàu trước mắt này không có lấy một điểm đáng yêu .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.