Lúc này nhóm người Lê Mộc theo dẫn dắt của Hổ Nữu đi vào một gian quán bar náo nhiệt, trong quán rượu không khí náo nhiệt nháy mắt khơi lên nhiệt tình trong lòng bốn người trẻ tuổi, bốn người đều cấp trong nhà gọi điện thoại, còn kêu một đống rượu, đây là tiết tấu muốn không say không về a. Lê Mộc trước kia cũng rất muốn tới chỗ như thế này kiến thức một chút, nhưng vì là nữ hài tử một mình một người đi không an toàn liền luôn luôn không có cơ hội, lúc này Hổ Nữu dẫn hắn tới nơi này làm hắn kích động muốn phá hủy. "Tử đầu gỗ, cậu nói chuyện giải trừ hôn ước là thật hay giả?" Cao Tiểu Triều vẻ mặt bát quái bu lại. " Lão nhân nhà tôi cùng tôi nói, đương nhiên là sự thật, đại phiền toái rốt cục giải quyết rớt." Lê Mộc vẻ mặt bộ dáng đắc ý dào dạt, dáng vẻ này không giống như biểu tình không có vị hôn thê, đây rõ ràng là biểu tình cưới vợ mà. "Đến đến đến! Để ăn mừng đầu gỗ của chúng ta làm lại từ đầu trở về hàng ngũ độc thân quý tộc chúng ta, đầu gỗ tôi trước mời cậu ly này." Lăng Hồ cấp bốn người một ly đầy tràn, giơ lên ly rượu hướng về Lê Mộc mời. Nhìn ly rượu tràn đầy trước mắt, Lê Mộc cũng cảm giác đại não mình rợn một chút, "Tôi uống cho vui là tốt rồi, tôi không biết uống rượu, vạn nhất mượn rượu làm càn làm sao bây giờ?" "Ai nha, tử đầu gỗ, chúng ta hôm nay đi ra chính là để thả lỏng đùa một chút mà, không uống rượu chơi còn có gì vui, cách vách quán bar chính là một khách sạn, lão bản nơi đó là bằng hữu của tôi, tôi đã bảo nàng cấp chúng ta lưu ra bốn cái phòng, cùng lắm thì uống rượu say ngay tại khách sạn ngủ luôn, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Cao Tiểu Triều vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lê Mộc, tựa hồ là cười nhạo hắn nhát gan cùng lăn tăn. "Được rồi, tôi không uống được nhiều lắm." Lê Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, bày ra vẻ mặt bất cứ giá nào, đem rượu mà Lăng Hồ vừa kính lại đây uống một hơi cạn sạch. Thấy Lê Mộc động tác dứt khoát nhanh nhẹn như vậy, Hổ Nữu ba người lập tức liền ngây dại, "Lão đại! Anh thật đúng là không biết uống rượu a, đây chính là Vodka tinh khiết cao độ nhập khẩu từ Ba Lan, anh một hơi uống xong cũng quá nhanh đi, hiện tại có cảm giác gì?" Hổ Nữu vẻ mặt sùng bái nhìn Lê Mộc. "Cảm giác?" Lê Mộc ngây ra một lúc, đánh cái cách, ngơ ngác nhìn ba người, "ó ể ó ảm iác ì a, ính à ầu ưỡi ê a a ~~" ( có thể có cảm giác gì a, chính là đầu lưỡi tê ma a ) Còn lại ba người đều ngây dại nhìn Lê Mộc phản ứng, Lê Mộc lập tức tay liền khoát lên trên vai Hồ Tử thập phần đàn ông rống lên một câu " ác ươi ều em a ể àm i, ến uống ượu a!! ~~~" ( Các ngươi đều xem ta để làm chi, đến uống rượu a ) Lê Mộc lúc này hai má đã muốn hồng thấu, bên cạnh ba người nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có để ý nữa, bốn người liền ngươi một ly ta một ly uống rượu hăng say lên, bất quá trừ bỏ Lê Mộc một hơi một hơi tiếp tục uống, ai cũng không dám động bình Vodka tinh khiết cao độ kia nữa. Đồ chơi này, quá bá đạo. ————————————————————————————————————————— Cùng lúc đó, ngay ở một góc khác của quán bar. Lúc Lãnh Huyên từ WC đi ra trở lại chỗ ngồi, miệng khô lưỡi khô uống xong một ly rượu sau, cảm giác đầu lập tức thoải mái hơn. Lúc này, tây trang nam ngồi ở xa xa, thấy Lãnh Huyên thủy chung chỉ có một người, trong tay chỉ còn nửa điếu thuốc hút một hơi thật mạnh, kế đó phun ra vòng khói thật dài sau, bóp tắt tàn thuốc trong tay. Đứng lên chỉnh sửa quần áo, giả bộ bộ dáng thân sĩ, chậm rãi đi đến bên người Lãnh Huyên, lộ ra nụ cười ôn nhu mê người mà không mất tao nhã đối Lãnh Huyên nói: "Tiểu thư, một người? Để ý tôi ngồi đây không?" Lãnh Huyên nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn tây trang nam, còn chưa thấy rõ tây trang nam hình dạng thế nào đã phất tay nói: "Muốn ngồi thì an vị đi." Nói xong lại bưng lên ly rượu tự cắm cúi mà uống. "Tiểu thư tựa hồ tâm tình không tốt?" Tây trang nam nghe được Lãnh Huyên đồng ý sau, tiểu nhân đắc chí cười cười hơn nữa thử hỏi hỏi, sau đó lần lượt đến bên cạnh Lãnh Huyên ngồi xuống. "Đừng nói nữa, theo giúp ta uống rượu." Lãnh Huyên giống như là rượu gặp tri kỷ, nắm lên ly rượu bên cạnh đưa cho tây trang nam. Tây trang nam nhìn Lãnh Huyên rượu vào sau, mặt nghiêng trắng nõn bị ngọn đèn chiếu càng thêm mê người, ho khan vài tiếng. Vội cầm lấy rượu làm như xum xoe lại cho Lãnh Huyên rót đầy một ly. Bưng ly rượu lên, giả bộ bộ dáng làm như rất quen thuộc nói: "Đến đến, trước kia có cái gì không vui, tất cả đều phao đến chín tầng mây đi, hôm nay chúng ta không say không về." Có bảy phân say Lãnh Huyên đã bị cô độc cùng buồn khổ chiếm cứ lý trí, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm đang từng bước một tới gần nàng. Lãnh Huyên cũng bưng ly rượu lên huých cùng ly rượu của tây trang nam, hai ly cụng nhau một khắc kia, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong quán rượu hỗn độn lại như tiếng suối róc rách êm tai. Hai người tự mình ôm tâm tư đều đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Lãnh Huyên lại không để ý tới tây trang nam cho mình rót tiếp một ly rượu, một phen đem rượu uống hết. Sau đó vươn đôi tay nhỏ dài khoát lên vai tây trang nam miệng than thở cái gì đó, trong miệng mùi rượu quanh quẩn ở bên tai tây trang nam. Tây trang nam làm gì chịu được một mỹ nữ như vậy đối hắn, huống chi hắn còn chưa từng thấy qua nữ nhân nào diện mạo hoàn mỹ như thế, lập tức cả người cảm giác lâng lâng lên. Một bên tiếp tục cùng Lãnh Huyên trò chuyện, một bên tìm cơ hội trộm ở ly rượu Lãnh Huyên kê đơn. Đã bị rượu làm choáng váng đầu óc Lãnh Huyên căn bản không thể tưởng được tây trang nam sẽ đến một chiêu này. Đây là cái gọi là lòng hại người không thể có, tâm phòng người không thể không có. Sau khi Lãnh Huyên uống xong rượu bị hạ dược, dần mất đi ý thức, cả người đều mơ mơ màng màng phân không rõ phương hướng, cuối cùng mềm nhũn ghé vào trên bàn. Tây trang nam cố ý nhẹ nhàng đẩy Lãnh Huyên nhẹ giọng nói: "Đến, chúng ta uống tiếp, uống tiếp..." Phát hiện Lãnh Huyên không có phản ứng gì, chỉ là miệng lải nhải thì thào. Tây trang nam đắc ý sờ sờ cằm mình, khóe miệng lộ ra bản ý, nụ cười lại lần nữa hiện lên khóe miệng hắn. Tây trang nam thấy kế hoạch của mình thực hiện được, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một chút, tất cả mọi người đều lo chơi đùa. Sau đó nâng dậy Lãnh Huyên mơ mơ màng màng, lung lay lảo đảo mang ra quán bar, hướng về phía khách sạn cách vách. Ra khỏi quán bar sau, chính diện thổi tới một trận gió lạnh, Lãnh Huyên rụt lui đầu về sau rùng mình một cái. Nhưng trận gió lạnh này lại không làm Lãnh Huyên thanh tỉnh nửa khắc, tiếp tục hỗn loạn bị tây trang nam phù đỡ đi về phía trước. Tây trang nam mang Lãnh Huyên đi vào khách sạn, nhẹ nhàng đem Lãnh Huyên đặt ở giường lớn hai người, rót một chén nước một hơi uống xong sau, si ngốc nhìn chằm chằm Lãnh Huyên, trong mắt đều như muốn phun ra hoa lửa rồi. Nhìn Lãnh Huyên lúc này nằm ở trên giường mê người như thế, nơi chốn đều mang theo dụ hoặc khiến người kháng cự không được. Chính đang thời điểm đắc ý, di động rất không thức thời vang lên, bất đắc dĩ đón di động không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì, đừng có hiện tại gọi điện thoại đến." Tây trang nam nhíu nhíu hai hàng lông mày tiếp tục hô: "Đã biết đã biết ta sẽ đi ngay bây giờ được chưa." Nói xong cúp điện thoại. Trong giọng nói tràn ngập oán hận. Ánh mắt càn quét toàn thân Lãnh Huyên. Sau đó nhẹ tay lướt qua khuôn mặt trắng nõn kia của Lãnh Huyên, híp nửa mắt nói: "Ngoan, chờ ta, lập tức quay lại." Vừa dứt lời liền nhẹ nhàng bước ra phía ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]