Chương trước
Chương sau
"xx đại học."
Lãnh Huyên nhìn tin nhắn lòng đầy hoảng hốt.
Khoảng cách Lê Mộc mất tích đã qua hai ngày, mà nàng lại không có một chút tin tức nào của hắn, hết thảy tung tích tựa hồ như bị người cố ý che giấu, thủ pháp thuần thục mà lão đạo, ngay cả am hiểu điều tra nhất như Long Tứ cũng không có biện pháp truy tung đến vị trí của Lê Mộc.
Vì tìm kiếm Lê Mộc, Lãnh Huyên đã gần hai ngày hai đêm không có chợp mắt.
Nhưng mà ngay vừa nãy, Lãnh Huyên nhận được một cái tin nhắn hư hư thực thực bọn cướp phát tới như vậy, phát tin nhắn đúng là di động của Lê Mộc, địa điểm chính là nơi nàng từng đi học. Nàng không thời gian cân nhắc nơi đó có cái gì nguy hiểm, nàng phải đi.
Đó là phụ thân của con nàng, là người mà nàng yêu nhất, mặc dù có thời điểm thực không hiểu chuyện.
"Long Tứ, đưa tôi đi."
Lãnh Huyên kiên định ngữ khí lại lộ ra lo lắng cùng kích động.
Lãnh Huyên mắt đầy tơ máu, lúc này bất giác chảy ra một giọt nước mắt, nhưng mà nàng không có thời gian chú ý mấy cái này, nàng bước chân nôn nóng, nhanh đi theo Long Tứ đến đại học ngày trước.
Ở trên xe, Lãnh Huyên khẩn trương vặn xoắn hai tay, không ngừng độc thoại, "Lê Mộc, anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a..."
Long Tứ trộm ngắm nàng một cái, thấy nàng cả khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt tất cả đều là nóng như lửa đốt, hơn nữa miệng nói đầy hùng hồn, trong lòng hắn kỳ thực rất muốn cười trộm.
Đương nhiên hắn không dám!
Ở dưới sự thúc giục của Lãnh Huyên, Long Tứ thêm đủ mã lực, xe bay nhanh chạy về phía trước, không đến nửa giờ, đã tới nơi.
Xe còn không có đỗ chắc, Lãnh Huyên liền vội vàng nhảy xuống xe.
"Lãnh Huyên tiểu thư, mục tiêu định vị chính là tòa giáo đường phía trước kia." Long Tứ ở sau lưng nàng hô to, lát sau, trên xe tuôn ra tiếng cười không kiêng nể gì, hắn sắp nghẹn đến nội thương.
Tòa thành phong cách cổ xưa, kiến trúc độc đáo đặc trưng của học viện thương nghiệp, trải qua mấy trăm năm phong sương ăn mòn ngược lại có một loại ý vị khác, nhiều năm qua học sinh nhiều quốc gia cùng nhau đàm luận quan điểm, học tập qua lại không ngừng, những người này phần lớn đều trở thành các nhân vật có lực ảnh hưởng trong các ngành sản xuất.
Hôm nay người đặc biệt nhiều, xe đỗ cũng tương đối nhiều.
Lãnh Huyên nghi hoặc đi vào vườn trường, còn có thể nhìn đến phong cảnh mình quen thuộc, góc phố mình quen thuộc, cùng với nhà thờ lớn đứng lặng trong trường học kia.
Nàng nhớ mang máng, chính ở trong này, nàng từng tràn đầy mộng tưởng, chính ở trong này, nàng vượt qua thời gian đại học nhân sinh tốt đẹp, chính ở trong này, nàng cũng từng ảo tưởng qua một hồi hôn lễ mỹ lệ nhất.
Nàng chờ mong một tình yêu bình phàm cùng một người yêu tri kỷ, ở tại vườn trường xinh đẹp này hướng nàng cầu hôn. Bất quá nàng hiện tại đã không chỉ có một người yêu, còn có một đứa con khả ái, có một phần sự nghiệp phát triển không ngừng, những thứ có thể khiến người khác khát vọng được đến nhất nàng đều chiếm được, lại có gì mà không biết đủ đâu?
Cho nên, thối hỗn đản Lê Mộc anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Lãnh Huyên ở trong nội tâm gào thét.
"Lê thiếu a Lê thiếu, may mà tôi đem nhiệm vụ hoàn thành, lần này tôi cũng thật vất vả a!" Long Tứ nhìn Lãnh Huyên tốc độ như con báo nhỏ hướng phía trước chạy, trong lòng thật sâu chúc phúc cho tình yêu của thiếu gia nhà mình.
Lãnh Huyên chỉ sợ bản thân đến chậm, mỗi một bước đều như bị thiêu đốt, trong lòng kích động gọi Lê Mộc ngàn vạn lần đừng có gặp chuyện không may... Mang theo mãnh liệt hò hét, nàng ra sức đẩy ra giáo đường cánh cửa kia...
"Lê Mộc!"
Toàn bộ giáo đường im ắng, quanh quẩn giọng nói kích động của nàng, mọi người đồng loạt xoay người, nghiêng đầu sang một bên nhìn nàng, trên mặt đều ý cười ngâm ngâm.
Lãnh Huyên không kịp khảo cứu ý cười trên mặt bọn họ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lê Mộc đứng trước mặt cha sứ, hắn một thân màu đen áo đuôi tôm, dáng người thẳng tắp cao ngạo, thân hình mảnh khảnh, nàng nhìn thấy vị trí bên cạnh còn có một thân ảnh màu trắng, áo cưới trắng noãn, đẹp không gì so sánh được, hai người bọn họ chỉ lưu lại cái lưng, giống như hôn lễ chính đang tiến hành đến tuyên bố lời thề.
Nàng không có nằm mơ đi... Đây là chuyện gì? Đây dĩ nhiên là cái hôn lễ, hôn lễ của Lê Mộc với ai?
Lê Mộc rốt cục xoay người lại, trên mặt lộ vẻ bí hiểm cười, hắn liền như vậy cười hì hì nhìn Lãnh Huyên hơi giật mình đứng ở cửa giáo đường.
"Chờ em đã lâu..."
Lê Mộc trên mặt ý cười càng sâu, đạp hồng thảm đi nhanh tới trước mặt Lãnh Huyên, hắc hắc nở nụ cười một tiếng, nói câu: "Hôn lễ chuẩn bị cho em đấy, thế nào, kinh hỉ không?"
Lãnh Huyên vẫn đứng thẳng không nói gì, theo bản năng cắn môi dưới. Lê Mộc thấy Lãnh Huyên không nói chuyện, còn tưởng rằng nàng kích động nói không ra lời, nhất định là bị hắn lần này an bài cảm động rối tinh rối mù đúng không...
Nhưng chỉ thấy Lãnh Huyên sắc mặt dần dần lạnh xuống dưới, trong mắt lo lắng thâm tình cũng không còn sót lại chút gì, ngay sau đó giây tiếp theo, một cái tát thanh thúy vang lên đánh gãy tưởng tượng của Lê Mộc.
Lê Mộc bị đánh xong đầu tiên là thất thần, hiện trường những người khác cũng đều bị dọa tới rồi, ngay lúc bọn họ nghĩ đến Lãnh Huyên đang muốn trở mặt thì, lập tức liền nhìn thấy Lãnh Huyên nhào vào trong lòng Lê Mộc, "Anh làm em sợ muốn chết có biết không... Em còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì, lần sau không bao giờ cho phép anh dùng loại chuyện này gạt em... Hu hu..."
Lê Mộc lần đầu nhìn thấy Lãnh Huyên kích động khóc như vậy, hắn ôm chầm Lãnh Huyên chính đang thương tâm khóc, ôn nhu vuốt tóc nàng.
Lãnh Huyên chôn ở trong lòng Lê Mộc chảy nước mắt, tay lại hung hăng véo lưng Lê Mộc, Lê Mộc nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy cũng không dám kêu đau, chỉ có thể che giấu sắc mặt chịu đựng, nhưng kỳ thực trong lòng đã đau muốn hét lên.
Lãnh Huyên thấy hắn không nói lời nào, có chút bất tri bất giác hỏi: "Đau không?"
"Không... Không đau, có thể được lão bà ôm tha thiết như vậy thì sao cũng được, bất quá... Nếu có thể hôn một cái thì càng thư thái... (^_^)" Lê Mộc thực vô lại nói.
Lãnh Huyên bật cười, vuốt mặt Lê Mộc cười nói: "Xem cái mặt nhỏ bị em đánh đỏ hết rồi này, xem anh lần sau còn dám làm em sợ như vậy không."
"Được rồi được rồi, lần sau không dám nữa, lần này em trừng phạt anh như thế nào đều được, cùng lắm thì buổi tối người ta cùng em một đêm chịu không, còn tiếp tục như vậy tất cả mọi người đều sẽ cười chúng ta." Lê Mộc khó được nhìn Lãnh Huyên có thể ở trước mặt nhiều người như vậy cùng hắn âu yếm, ha ha cười không ngừng, bình thường ở công ty bị nhân viên nhìn nên Lãnh Huyên chưa từng cùng hắn thân thiết vô cùng như vậy, da mặt mỏng giống như tờ giấy.
Lãnh Huyên giờ mới ý thức tới có nhiều người nhìn chăm chú vào hai bọn họ, xoay thân mình, nhẹ nhàng đẩy ra Lê Mộc ôm ấp, sửa sang lại chính mình y phục, hận không thể tìm cái lỗ chui đi xuống. Mà lúc này bên cạnh đứng xem Mạc Tích Vũ cùng Cao Tiểu Triều Long Tứ Long Thất bọn họ cũng đã rất muốn cười, nhưng ngại Lãnh đại lão bản phúc hắc lại không dám cười, cho nên lúc này mặt một đám đều như mông khỉ hồng lên, cho dù như vậy, Lãnh Huyên vẫn ở dưới đáy lòng âm thầm đem bọn họ nhớ kỹ.
"Không biết xấu hổ, ai muốn cùng anh!"
"Em không theo anh, hôn lễ của anh làm sao bây giờ a?"
"Hủy bỏ!"
"Cái này không thể được, tất cả mọi người nhìn em kìa, sao có thể nói hủy bỏ liền hủy bỏ đâu..."
Lãnh Huyên thật cẩn thận quay đầu, mới phát hiện khách trên sảnh đều là thân hữu quen thuộc, ba ba ma ma, cô cô dượng, Mạc Tích Vũ bọn họ, Cao Tiểu Triều, Lục Nhân Cổ cùng một ít bọn tỷ muội ở bộ môn công ty trước kia, còn có Lê ba ba, mà ngay cả Lê lão gia tử cũng tới! Ngàn dặm xa xôi từ Hoa Hạ quốc đi vào Mỹ quốc, nàng nếu nói hủy bỏ sợ là không thể nào, hơn nữa nàng cũng chỉ là nói nói vậy thôi.
Bọn họ tất cả đều vui tươi hớn hở nhìn mình, tất cả mọi người cười đến rất vui vẻ, thật là đang chê cười mình sao?
Lúc này Lê Mộc đột nhiên quỵ xuống một đầu gối, xuất ra hộp nhẫn đã sớm cầm ở trong tay, hết sức trịnh trọng nghiêm túc nói: "Lãnh Huyên tiểu thư, anh yêu em, chiếc nhẫn này anh đã vì em chuẩn bị thật lâu, em, gả cho anh được không?"
Nhìn Lê Mộc thần sắc chưa bao giờ trang trọng như thế, Lãnh Huyên đột nhiên cảm thấy là lạ, trong lòng "thịch thịch thịch"nhảy loạn.
Giờ phút này trái tim Lê Mộc cũng là đập binh binh, khoảng thời gian chờ đợi Lãnh Huyên mở miệng, hắn tựa hồ như chờ thêm một thế kỷ.
"Anh làm sao biết em mộng tưởng ở trong này cử hành hôn lễ?" Lãnh Huyên vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
"Hự! Không nói mấy cái này, anh về sau sẽ hảo hảo cùng em giải thích, hiện tại, xin hỏi Lãnh Huyên tiểu thư đồng ý cùng anh kết hôn sao?" Lê Mộc cười xấu xa đối nàng nháy mắt, nhắc nhở nàng ban nãy hành vi bá đạo.
Lãnh Huyên mặt lại đốt lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, xinh đẹp như vậy Lê Mộc ước gì một ngụm ăn nàng.
"Em đồng ý!" Cùng với Lãnh Huyên gật đầu đáp ứng, Lê Mộc run rẩy đưa tay đeo nhẫn cho nàng, mừng rỡ như điên đem Lãnh Huyên ôm lên, vòng vòng xoay quanh.
Toàn bộ giáo đường quanh quẩn tiếng cười vui sướng phát ra từ nội tâm của Lê Mộc.
"Lão bà, em véo anh một chút, xem anh có phải đang nằm mơ hay không?" Lê Mộc đem Lãnh Huyên thả xuống, sắc mặt vui mừng có chút cảm giác như nằm mơ.
Lãnh Huyên đối hắn không có biện pháp, cười lắc đầu, trong lòng đồng dạng là kinh hỉ vạn phần, " Em đồng ý."
Giọng nói dịu dàng của nàng, như tiếng nhạc từ xa mờ ảo mà đến, uyển chuyển làm Lê Mộc say mê.
Bộ áo cưới kia từ đầu tới đuôi đều đang chờ đợi chủ nhân chân chính, có thể đứng ở bên cạnh Lê Mộc, không phải Lãnh Huyên không thể.
Mạc Tích Vũ cùng Tư Đồ Tuyết các nàng mang theo Lãnh Huyên đi gian hoá trang mặc vào áo cưới, một giờ sau, giáo đường chân chính trình diễn một màn hôn lễ ngọt ngào.
Lê Mộc nguyên bản màu đen lễ phục sớm bị nước mắt của Lãnh Huyên nhiễm ướt, hắn đổi mới một bộ áo vest đuôi tôm màu trắng, phối hợp khuôn mặt vốn tuấn mỹ, hoàn mỹ tôn quý không khác gì thiên thần trong thần thoại Hy Lạp, ánh mắt hắn đầy ý cười, khóe miệng nổi lên thần sắc chờ mong ôn nhu nhất.
Lãnh Huyên vừa nhìn thấy Lê Mộc trang phục chính thức như vậy, trái tim khiêu kịch liệt không ngừng, từ lúc hoá trang đến giờ, nàng không cách nào hòa hoãn tần suất tim đập, hiện tại nhìn đến người đang ở phía trước chờ mình, nàng càng cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng trộm thở ra vài hơi, lấy tay áp áp lồng ngực, nhưng mà một chút hiệu quả cũng không có, nàng cảm giác căng thẳng chết mất!
"Huyên Huyên, đừng khẩn trương!" Lãnh ba ba vỗ vỗ tay nàng, ý đồ làm cho nàng đừng quá hồi hộp.
"Ừm." Nàng một lần nữa hít sâu vài cái, đáng yêu nói rõ tâm tình của nàng: "Ba ba, tim con đập nhanh quá, làm thế nào cũng không dừng lại được."
"Ha ha, đứa nhỏ ngốc." Lãnh ba ba nhìn con gái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non mịn, lập tức hồi tưởng lại bộ dáng nàng bốn tuổi, lúc ấy nàng cũng mang một chiếc váy trắng noãn như vậy, ở trước mặt như con bướm trắng bay tới bay lui. Hiện tại, hắn nắm tay nàng, chuẩn bị đem nàng đưa cho nam nhân nàng yêu nhất cuộc đời này, đột nhiên lúc đó, lòng hắn lên men, vạn phần luyến tiếc, nhưng hắn biết, tuy rằng Lê Mộc cùng Lãnh Huyên đã ở bên nhau một thời gian rất dài, nhưng nhìn ra được con gái chờ mong giờ phút này đã lâu, bằng không nàng sẽ không kích động như vậy, tuy rằng đã cùng một chỗ, nhưng vẫn chờ mong một cái hôn lễ mỹ lệ như thế.
Thời điểm Lãnh Huyên thân mang áo cưới một lần nữa xuất hiện, người người đều phát ra thanh âm tán thưởng không thôi.
Tầng tầng điệp điệp sa mỏng ngập tràn, phồng lên ánh sáng óng ánh thuần khiết, càng hiển hiện vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển không đủ nắm chặt, thiết kế bọc ngực, lộ ra phần lớn bả vai trắng nõn da thịt, trên cổ vòng kim cương lòe lòe sáng lên, làm nổi bật hung khẩu lộ ra bên ngoài khả ái chói mắt. Tóc dài đen nhánh được búi cao, vương miện bảo thạch tô điểm đội ở phía trên, bạch sa mềm mại che trước mặt, nàng tuyệt mỹ dung nhan lúc này mang theo rụt rè thẹn thùng, mỉm cười từng bước một đi tới.
"Đầu gỗ, vợ cậu thật xinh đẹp! Có phúc a nha!" Cao Tiểu Triều khen không dứt miệng.
" Áo cưới ta thiết kế, cao cấp thượng đẳng có một không hai, không uổng ta hai ngày này thâu đêm suốt sáng đuổi kịp." Một nhà thiết kế hôn lễ nổi tiếng cũng không ngừng vuốt cằm tán thưởng, áo cưới mặc ở Lãnh Huyên trên người hợp nhau vô cùng, lại càng tăng thêm hiệu quả, quả thực là hoàn mỹ.
Lê Mộc ánh mắt nhìn thẳng, lồng ngực hắn như đại dương trước sau cuồn cuộn sóng, Lãnh Huyên lúc này mỹ đến tinh thuần, mỹ đến kinh tâm động phách, mỹ đến làm cho hắn không dám khinh nhờn, quả thực chính là tiên tử rơi xuống phàm trần.
"Ta đi nơi nào tìm được người vợ xinh đẹp như vậy?!" Lê Mộc từ trong tay Lãnh ba ba đón lấy Lãnh Huyên, kìm lòng không đậu cảm thán.
Lê Mộc ca ngợi khiến Lãnh Huyên khe khẽ gục đầu xuống, nhưng hồng hồng bên tai đã làm bại lộ nội tâm xấu hổ của nàng, thời điểm vừa nãy ở gian hoá trang ngay cả chính nàng đều suýt nhận không ra, khó trách có câu nói: thời khắc đẹp nhất trong đời nữ nhân, chính là mặc vào áo cưới gả cho nam nhân bản thân tâm ái!
END
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.