Chương trước
Chương sau
Tiểu hài tử hành vi không có bao nhiêu người chú ý, cho nên hành vi sắc lang của Lê bảo bảo được lặp lại trên người rất nhiều mỹ nữ, đều thập phần thành công, lại còn chiếm được rất nhiều hảo cảm. Đúng rồi quên nói, Lê bảo bảo đại danh kêu Lê Mộ Hiên, nhũ danh kêu Bảo Bảo. ( tác giả quân thật sự không biết đặt nhũ danh →_→)
(Mộ Hiên đọc đồng âm với Mộ Huyên, cũng đồng âm với Mộc Huyên)
"Lão bà đại nhân, em cũng mệt mỏi, anh đến bồng cho~" Lê Mộc cười híp mắt lấy lòng.
Lãnh Huyên tỉnh ngủ nhìn hắn một cái, nhớ tới phía trước Lê Mộc cùng bảo bảo mắt to trừng mắt nhỏ đối chọi quyết đấu, đem bảo bảo ngoặt đến bên cạnh, phóng vào lòng bảo mẫu, "Không có việc gì, để cho bảo mẫu ôm đi."
"Cho anh ôm một cái đi, anh cũng không cắn nó..." Lê Mộc quệt miệng, nhìn nhìn Lê bảo bảo —— nam nhân cùng hắn tranh lão bà, nga không... Nam hài.
Nếu nói con gái là cha đời trước tình nhân, thì Lê bảo bảo đứa con trai này tuyệt đối là cha đời trước tình địch.
"Vẫn là thôi đi."
Lê Mộc bị đánh gãy tính toán, đôi mắt trông mong lóe lóe nhìn lão bà nhà mình. Lãnh Huyên bình tĩnh cấp bảo bảo đút nửa bình sữa, quơ quơ, còn chưa đưa qua, tiểu tử kia đã hé miệng kêu "A a", nước miếng ào ào rơi xuống.
Lãnh Huyên thấy nhưng không thể trách lấy khăn tay, lau cho con. Lê Mộc như chân chó đón lấy bình sữa, chờ Lãnh Huyên chùi xong rồi, đem bình uy tới miệng bảo bảo, bảo bảo há to mồm một hơi ngậm vào, quai hàm nhép nhép, trừng mắt nhìn thấy đút sữa cư nhiên lại là lão ba của mình, ghét bỏ đem núm vú cao su phun ra, đôi mắt trông mong nhìn ma ma, tiếp tục kiên trì bền bỉ chảy nước miếng.
Tiểu hỗn đản này ghét bỏ ta →_→! Lê Mộc đồng dạng ghét bỏ nhìn trở về.
Một đôi phụ tử cứ như vậy ghét bỏ lẫn nhau nhìn tới nhìn lui, nhìn hồi lâu.
"Oaaa ——" Ta muốn uống sữa ≧﹏≦
"Bảo bảo không khóc nga ~" Lãnh đại mỹ nhân đau lòng ôm lấy dỗ dành con mình.
"Được rồi được rồi, bảo bảo không khóc, cùng lắm thì ba ba đem lão bà cho ngươi mượn." Nhìn thấy đứa con khóc, Lê Mộc cũng có chút không biết làm sao.
Bảo bảo rất già mồm cãi láo, Lãnh Huyên không ở thời điểm còn tạm, hắn vừa nhìn thấy Lãnh Huyên sẽ không thích bú sữa bột, khóc muốn uống sữa mẹ, tuy nói sữa mẹ nuôi tốt hơn, nhưng Lãnh Huyên thân thể yếu đuối tự nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu ( huống hồ Lê Mộc còn muốn tranh với bảo bảo).
Lê nãi nãi đã an bài tốt hết thảy sự tình cho tiệc đầy tháng, Lê gia tằng tôn giáng sinh, dĩ nhiên là chịu sự chú ý từ nhiều phía, cũng là thời điểm hướng ra bên ngoài giới thiệu Lãnh Huyên cùng đứa nhỏ.
Kỳ thực cũng chính là một tiệc rượu đơn giản, thời điểm Lãnh Huyên Lê Mộc kết hôn, lúc ấy hai người đều tự mang tâm tư nên hôn lễ không có ý tiến hành, ngoại giới đa số đồn đoán lại không xác định được thân phận của Lãnh Huyên, việc mang thai lại nghiêm mật phong tỏa, Lê nãi nãi lần này cũng nương theo danh nghĩa lo liệu tiệc rượu, đem thân phận Lê bảo bảo tuyên bố ra ngoài.
Nói trắng ra, cũng là một loại khẳng định đối với thân phận của Lãnh Huyên.
Thiệp mời phát đi, Lãnh Huyên trong lòng có chút ngọt ngào, đây là cuộc sống mà nàng muốn, một nhà hạnh phúc lại không có phiền lòng.
Chờ hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, một ít ảnh chụp video của bảo bảo, cùng với một bộ lời chúc mừng cần trưởng bối phát biểu cũng chuẩn bị tốt, Lãnh Huyên giờ mới chính thức cảm giác được, thân phận của mình và bảo bảo, là thật sự phải đối mặt mọi người, người được mời trải qua nghiêm khắc thẩm tra, cho nên không có truyền thông trà trộn vào.
So sánh với Lãnh Huyên luôn luôn bình tĩnh trấn định, Lê Mộc thì lại như một hoàng hoa đại cô nương sắp xuất giá, có chờ mong lại có chút sợ hãi, mất ngủ một đêm, đợi đến lúc trời sắp sáng mới ngủ, căn cứ tâm tính trốn tránh muốn ngủ chết ở trong mộng, kết quả lại bị bảo bảo dán một ngụm nước miếng vào mặt, mở mắt ra, thấy lão bà nhà mình khoanh ngực đứng trước giường, vẻ mặt biểu tình không còn lời để nói.
Đem bảo bảo từ trên người Lê Mộc ôm xuống dưới, đưa cho bảo mẫu đi mặc quần áo, sau đó đem Lê Mộc từ trên giường đào ra, cưỡng bức đi rửa sạch, thay quần áo.
Vì chuẩn bị cho tiệc rượu, vợ chồng son mặc một bộ tình lữ phục, Lãnh Huyên một thân váy dài chấm đất màu rượu đỏ, càng hiện ra gương mặt tuyệt mỹ cùng khí chất xuất trần, Lê Mộc một kiện sơ mi trắng, bên ngoài một bộ tiểu tây trang gọn gàng màu rượu đỏ, thoạt nhìn thanh tú lại đẹp trai. Hai người đứng chung một chỗ, phối hợp đúng chỗ, đúng thật là có cảm giác Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lê Mộc giúp Lãnh Huyên đeo trang sức và vòng cổ, cảm thán mỹ nữ đúng là mỹ nữ, đều đã là mẹ đứa nhỏ, sinh con xong cảm giác cũng không mập ra, dáng người luôn luôn khôi phục rất nhanh, tiếp qua mấy ngày chỉ sợ cùng trước kia hoàn toàn không khác biệt, ưm, trừ bỏ bộ ngực hình như càng đầy đặn chút...
Lê Mộc mặt không chút thay đổi nghĩ, gần đây xúc cảm rất tốt...
Kỳ thực Lê Mộc không biết, không có thiên nhiên mỹ nữ, sinh đứa nhỏ xong dáng người sao lại sẽ không thay đổi, Lãnh Huyên trải qua đẻ tự nhiên hai tuần sau bắt đầu đi tập thể hình rèn luyện theo huấn luyện viên, dáng người khôi phục nhanh như vậy cũng là có nguyên nhân, cho nên nói, không có nữ nhân xấu, chỉ có nữ nhân lười.
Hai người mặc xong xuôi, cùng xuống phòng khách dưới lầu, bảo mẫu cùng bảo bảo đã chờ bên dưới.
Lãnh Huyên tiến lên đón lấy bảo bảo, tiểu tử kia phi thường thuận theo liền vươn tay nhào qua.
Tài xế lái xe, bảo mẫu ngồi ở phó lái, bởi vì sợ bảo bảo bị cảm lạnh, cho nên Lê Mộc Lãnh Huyên cùng bảo bảo ba người ngồi mặt sau, Lãnh Huyên y phục không tiện cho nên Lê Mộc chủ động ôm con.
Một đường phong cảnh đi qua, Lê Mộc cảm giác tuy rằng vẫn là mùa đông, nhưng phía sau lưng đã muốn thấm ra một tầng mồ hôi, tay nâng bảo bảo cũng có chút khẩn trương phát run.
Tiểu tử kia không biết chuyện, hai má dán cổ ba ba, một hồi sau chảy một ngụm nước miếng vào cổ áo.
Lê Mộc 囧 một cái, oán hận mắng một tiếng ranh con, liền thói quen tự nhiên từ đâu đó lấy ra khăn tay chùi nước miếng cho con, phải nói là chúng ta Lê Mộc tiểu ba ba tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng rõ ràng là người thương yêu đứa nhỏ nhất.
Bị đứa con nháo một cái như vậy, Lê Mộc tâm tình khẩn trương cũng được giảm bớt.
Bởi vì vẫn là mùa đông, buổi tối sợ bảo bảo sinh bệnh, tiệc rượu liền định ở 2h chiều, cũng không cần như thế nào tuân thủ cái gì truyền thống tập tục, nghi thức không sai biệt lắm là được.
Chờ đến lúc khách nhân hầu hết đều trình diện, đã sắp 2h.
Thời điểm Lê Mộc cùng Lãnh Huyên đồng dạng một thân rượu đỏ lễ phục ôm bảo bảo xuất hiện, tự nhiên dẫn đến sự chú ý ở đây, một ít người có khí chất quan viên cũng đều lại mời rượu chúc phúc.
Đương nhiên, nhận được sự chú ý còn có một vị khác cũng ở trên sàn, cũng là một thân rượu đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.