Ngọn đèn mông lung hắt lên làn da không mảnh vải che thân trắng mịn như gốm sứ của Lãnh Huyên, dung nhan hoàn mỹ, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh mê người, hai bầu ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp thon dài, bàn chân tinh tế linh hoạt... Từng cái từng cái như vậy có thể nói là linh kiện của một tác phẩm nghệ thuật, cấu thành một nữ nhân xinh đẹp như tinh linh. Một mái tóc dài nhu thuận phiêu dật rơi rụng trên gối đầu trắng sáng như tuyết, đầu tóc đen bóng làm nổi bật hé ra đôi má tinh xảo hoàn mỹ, trên đôi mắt hắc bạch phân minh che phủ một tầng sương mù mang tên mê tình. Lãnh Huyên thân thể mạn diệu mê người tùy ý nằm thẳng, mang theo vài phần lười biếng cùng mỏi mệt sau trận kích tình, thân thể tuyết trắng bày kín dấu hôn nhàn nhạt của Lê Mộc. Đây là nhân chứng của ái tình, chứng kiến đêm nay là một đêm không tầm thường, ánh sao so với ngày thường càng thêm sáng lạn, ánh trăng so với ngày thường càng thêm sáng tỏ, trái tim của Lãnh Huyên so với bất cứ thời điểm nào trong ngày thường đều không bình tĩnh. "Lê Mộc, từ nay về sau em chính là thuộc về anh, em mặc kệ trước kia anh đều đã làm cái gì trải qua cái gì, em không yêu Hình Thần Húc, anh là người yêu đầu tiên của em, cũng là cuối cùng một người, Lãnh Huyên cả đời này cũng chỉ cần một người yêu tri tâm tri kỷ, đó chính là anh, về sau vô luận phát sinh cái gì cũng không được phép rời khỏi em, anh hiểu chưa?" Lãnh Huyên ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Lê Mộc, Lê Mộc da thịt thập phần non mịn, mặc dù không bằng làn da của nàng, nhưng xúc cảm cũng đặc biệt tốt, Lãnh Huyên trong lòng nghĩ đến. "Đâu chỉ hiểu được?" Lê Mộc ngây ngốc cười, nụ cười lộ ra chân thành cùng cuồng dại, "Em đời này chỉ có một mình anh là đủ, anh sẽ không cho em lại có cơ hội yêu người khác, anh sẽ yêu em giống như yêu chính mình, không... là càng yêu em hơn, em đã chú định là của anh, đời này kiếp này, em luôn là của anh." Hôm nay cũng không biết thế nào, tình thoại bình thường xấu hổ khó mà xuất khẩu, giờ phút này Lê Mộc nói lại phá lệ đả động lòng người, Lãnh Huyên nghe được Lê Mộc hứa hẹn, trong lòng cũng thập phần cảm động. Nữ nhân là động vật thính giác, bất luận kẻ nào anh tuấn hay bề ngoài mỹ lệ đều không thể so được với một câu hứa hẹn thật lòng, mà ngay cả nữ nhân hoàn mỹ như Lãnh Huyên cũng là như thế. Lãnh Huyên tựa như một con mèo nhu thuận hơi hơi cuộn lại thân mình, cơ thể nhu nhược không xương tựa vào trong Lê Mộc ôm ấp, hưởng thụ cảm giác an toàn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có. Thẳng đến sau khi gặp được Lê Mộc, nàng mới phát hiện, nàng đối Hình Thần Húc căn bản không phải yêu, có lẽ là tình bằng hữu, cũng có lẽ chỉ là chút ký thác của một tiểu nữ sinh độc thân ở ngoại quốc mà thôi. Lê Mộc ngón tay vẫn y như lúc trước khi kích tình, mềm nhẹ linh hoạt ở trên làn da trắng mịn của Lãnh Huyên du di không ngừng, chuyển động nhẹ nhàng như mang theo phách nhịp nào đó, làm cho Lãnh Huyên cảm giác phi thường thoải mái, nàng khép lại đôi mắt, gương mặt tuyệt mỹ mang theo mỉm cười, lẳng lặng, hưởng thụ... hưởng thụ phần luyến ái cùng hạnh phúc chầm chậm mà đến này. Bất quá, một chút kích tình lưu lại trên người cùng niêm dịch trên sàng đan vẫn là cần tẩy trừ một chút, hai người ôn tồn trong chốc lát, sau đó bắt đầu hạnh phúc thực hiện tắm uyên ương mà Lê Mộc chờ mong đã lâu, bên trong phòng tắm không lớn không nhỏ, lại càng hiện lên ấm áp cùng lãng mạn. Đặc biệt là khi Lê Mộc chặn ngang eo bế lấy Lãnh đại mỹ nhân tiến vào phòng tắm, loại cảm giác hạnh phúc này càng khiến nữ nhân không muốn xa rời. Cùng với không ngừng đùa giỡn, hai người cũng thanh tẩy hoàn tất, trở lại trên giường tiếp tục thời gian "đêm động phòng hoa chúc", tuy rằng sau đó cái gì cũng không làm, nhưng vợ chồng son trần như nhộng ở trong ổ chăn gắt gao ôm nhau mà ngủ cũng phi thường làm người ta hâm mộ. Ánh mặt trời sáng sớm từng đợt từng đợt tiến vào trong phòng, ấm áp chiếu vào trên mặt Lãnh Huyên, làm nàng từ từ chuyển tỉnh. Con ngươi thanh lãnh còn mang theo sương mù mới tỉnh, Lãnh Huyên mở mắt ra nhìn nhìn trần nhà, hồi tưởng một chút chuyện tối hôm qua, trên mặt không tự giác mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn qua lại phát hiện một việc. Trời ạ! Tiểu tổ tông này sao còn không đi a, hiện tại đều mấy giờ rồi, trời đã sáng hắn còn như thế nào đi ra ngoài, đợi lát nữa bị ma ma bọn họ phát hiện thì phải làm sao. Lãnh Huyên cau mày, đẩy người nào đó ngủ ở bên người không hề hay biết gì lại còn chảy nước miếng, "Lê Mộc, hỗn đản! Mau tỉnh lại, anh sao còn không đi a?" "Oa ~ mệt quá, lão bà đại nhân để anh ngủ thêm trong chốc lát đi, anh không muốn rời giường! o(╯□╰)o" Lê Mộc trở thân mình, nằm ngửa ở trên giường, dưới thân tiểu tử kia đem chăn của Lãnh Huyên nổi lên một mui thuyền, Lãnh Huyên nhìn thấy sắc mặt càng thêm đỏ ửng. "Nếu anh không đi, lát nữa nãi nãi bọn họ tỉnh, anh liền đi không được nữa, đến lúc đó bị phát hiện, xem ba ba anh có đánh gãy chân anh không!" Lãnh Huyên hơi uy hiếp véo Lê Mộc một cái. Lê Mộc vẫn tiếp tục thờ ơ làm thinh, một phen ôm chầm mèo con Lãnh đại mỹ nhân bên cạnh tiến ổ chăn tiếp tục vuốt ve. Dù sao lúc này trời cũng sáng rồi, muốn chạy cũng chạy không được, đi đến đâu hay đến đó, hiện tại hắn trong nhất thời cũng đi không được, còn không bằng cùng lão bà ngủ thêm một lát, về sau lại không thể thường xuyên đến yêu đương vụng trộm như vậy nữa... "Đến đây, Lãnh đại lão bản ngủ thêm với anh một hồi, chờ lát nữa người trong nhà tất cả đều ra ngoài anh lén chuồn sau, anh trước tiên cứ ở trong phòng em chờ đã." Lãnh Huyên cũng đành phải bất đắc dĩ dựa vào lòng mỗ con sói, tùy ý cho cái tay không an phận ở trên người hoạt động, nàng kiếp trước nhất định là thiếu nợ tiểu tổ tông này, đời này chú định là bị hắn đùa giỡn. Cổ nhân có câu nói rất hay: "Lập kế hoạch cho một năm, khởi đầu từ mùa xuân; Lập kế hoạch cho một ngày, khởi đầu từ sáng sớm." Ôm Lãnh đại mỹ nhân ngủ thêm một hồi, lúc sau tỉnh lại, Lê Mộc cảm thấy cả người tràn ngập kích tình cùng đấu chí, phảng phất như sức lực tràn trề. Đêm qua sau khi hái hoa đắc thủ Lê Mộc cảm giác thư thích gấp bội, sáng sớm liền sinh long hoạt hổ, tâm tình cũng chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy. Lê Mộc bàn tay kìm lòng không đậu đặt lên ngọc thể của Lãnh Huyên, sau đó trở nên không kiêng nể gì, quay đầu qua cùng Lãnh Huyên bắt đầu một cái hôn nóng bỏng, không khí giữa hai người lại biến thành nồng đậm mãnh liệt. Tối hôm qua Lê Mộc có thể nói là chưa có kinh nghiệm, đương nhiên cũng sẽ không tận hứng, chính lúc sáng sớm tinh mơ này tiểu tử kia hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chào cờ, vừa vặn có cơ hội có thể bù lại tiếc nuối tối hôm qua, Lê Mộc hôn càng thêm dồn dập, đã trải qua tối hôm qua, từ sau đó hết thảy đều trở nên nước chảy thành sông. Kể ra thì tối hôm qua Lãnh Huyên cũng là chưa có kinh nghiệm, nhưng trải qua khai phá, Lãnh Huyên cũng dần dần thích ứng một chút, tối hôm qua vẫn bị động thừa nhận Lê Mộc xâm lược, thì lúc này Lãnh Huyên đã bắt đầu hiểu được phối hợp. Chỉ qua chốc lát sau, nếu thật cẩn thận nghe, tiếng ván giường thoáng lay động cùng tiếng nức nở mà Lãnh Huyên hết sức kiềm nén, xen lẫn vào nhau thành một bản hoà tấu, hài hòa mà dễ nghe, cuộc sống như thế chỉ sợ hết thảy nam nhân đều tha thiết ước mơ. Lãnh Huyên yêu kiều thở gấp tiếng ngâm không ngừng, nghỉ ngơi cả đêm, biểu hiện của Lê Mộc so với đêm qua quả thực là như hai người khác nhau. Tối qua nhu tình như nước, sáng nay lại nhiệt tình như lửa, tuy rằng vẫn là suy nghĩ đến thân thể của Lãnh Huyên mà thả chậm tiết tấu, nhưng động tác phong phú vẫn khiến Lãnh Huyên đổ mồ hôi đầm đìa. Lê Mộc dùng hành động thực tế nói cho Lãnh Huyên, nàng hoàn toàn không chọn lầm người. Tối hôm qua nếu không bởi vì đó xem như là Lê Mộc lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, cộng thêm vừa mới cùng Lãnh đại mỹ nhân thổ lộ tình cảm làm tâm tình kích động, Lê Mộc cũng sẽ không sớm như vậy đã bàn giao công tác. Hôm nay buổi sáng Lê Mộc đúng là tiểu vũ trụ hoàn toàn bạo phát, Lãnh đại mỹ nhân từ thanh âm nức nở ban đầu đã biến thành cầu xin tha thứ. Nhìn vị Lãnh mỹ nhân nổi danh của Lãnh thị tập đoàn bình thường hoàn mỹ cao quý, lúc này lại đang kiều mỵ động lòng người nằm dưới thân hắn uyển chuyển ngâm nga, Lê Mộc trong giây lát tim như ngừng đập... Dường như mặc kệ là hình dạng nào của Lãnh Huyên, đều có tư bản làm cho hắn tâm động. Xét đến Lãnh Huyên thân thể, Lê Mộc cũng không có làm càn thế nào, nhưng cũng ước chừng giằng co hơn nửa giờ, Lê Mộc mới rung chuông thu binh, lúc này Lãnh đại mỹ nhân mới chiếm được một tia cơ hội thở dốc... Lãnh Huyên sắc mặt hồng hào xụi lơ ở trên giường, làn da trắng mịn xinh đẹp che kín lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển nặng nề, xem ra, đã có chút vô lực. Lê Mộc vuốt ve da thịt trơn mềm của Lãnh Huyên, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Thế nào? Lão bà đại nhân, anh sáng nay biểu hiện thế nào?" Lãnh Huyên hờn dỗi một tiếng, nhéo nhéo hai má bóng loáng của Lê Mộc, "Anh biểu hiện được tốt như vậy, thưởng cho anh một tháng ăn cơm em làm, chờ sau khi sinh con liền thực hiện." Lê Mộc nghe những lời này, nguyên bản biểu tình cười xấu xa liền suy sụp xuống dưới. Này làm sao là thưởng cho, này rõ ràng chính là hình phạt tàn khốc nhất a!!! Giờ thì hay rồi, đùa giỡn không thành còn bị hãm hại! o(╯□╰)o Lê Mộc cười gượng hai tiếng, thay Lãnh Huyên dịch chăn đắp kín thân trần, "Có đại mỹ nhân xinh đẹp như em làm vợ, nhân sinh thật sự là tràn ngập vô tận hy vọng a! Anh cảm thấy cuộc sống đã trở nên càng thêm tốt đẹp rồi... Cho nên khen thưởng gì đó anh từ bỏ." "Anh nắm chắc thời gian đi nhanh đi, lúc nãy khi anh còn ngủ ma ma em đến gọi em ăn điểm tâm, em hồ lộng qua rồi, nhưng không chừng lát nữa bà vẫn có thể đến lại." Lãnh Huyên từ từ thở dài. Lê Mộc nhìn nhìn đồng hồ, xoay người xuống giường, trước mặt Lãnh Huyên cầm quần áo mặc hoàn. Lưỡng tình nếu đã là lâu dài trường cửu, há lại cần gặp nhau sớm sớm chiều chiều? Thời gian chính là không đợi người, khoảng thời giờ tốt đẹp của một buổi sáng sớm tinh mơ cứ như vậy bị hai người ân ái đi qua. Nhưng mắt thấy thời gian trôi thật nhanh, Lãnh Huyên liền rửa mặt chải đầu hoàn tất rồi xuống lầu ăn cơm, còn Lê Mộc thì đợi đến lúc không ai chú ý lặng lẽ xuống lầu. Lê Mộc trong đầu vẫn còn đang hồi tưởng chuyện đêm qua cùng sáng nay, ở trong quân khu đại viện lượn tới lượn lui, chỉ chốc lát sau liền lượn tới Cao gia. Nhóm lãnh đạo nhiệm kỳ mới lên đài, Cao Tiểu Triều ba ba cũng thuận tiện được đề thăng một bậc. Lê Mộc sau khi từ Lê gia biệt thự đi ra, tâm tình tốt, nghĩ gần đây đã một thời gian ngắn chưa thấy qua người huynh đệ đáng khinh của mình, liền bước nhanh đi tới. Ấn chuông cửa, mở cửa chính là Cao Tiểu Triều ma ma, thấy người đến là Lê Mộc, cao hứng đón hắn đi vào. Tiểu Triều ma ma luôn luôn thực ôn nhu thân thiết, điều này làm cho Lê Mộc không có mẫu thân mỗi lần trong lòng đều ấm áp. Tiểu Triều ma ma nhiệt tình tiếp đón Lê Mộc ngồi xuống, còn bưng tới cho hắn điểm tâm trước kia hắn thích ăn nhất, làm Lê Mộc cũng hơi ngượng ngùng. "Thích ăn thì ăn nhiều một chút." Tiểu Triều ma ma thực dịu dàng nhìn Lê Mộc, đứa trẻ trước mặt cùng tuổi đứa con nhà mình. "Vâng, cảm ơn Tiểu Triều ma ma! Đúng rồi, Tiểu Triều ma ma, cháu tới tìm Cao Tiểu Triều, hắn ở đâu?" Lê Mộc giương mắt nhìn nhìn bốn phía, phát hiện Cao Tiểu Triều tựa hồ cũng không ở nhà, bằng không hàng này thấy mình đến, đã sớm lăn ra đây. Tiểu Triều ma ma cười cười, "Tiểu Triều a, gần đây kết giao một người bạn gái, mới sáng sớm đã đi ra ngoài hẹn với bạn gái hắn rồi." "Nga, như vậy a." Lê Mộc gật gật đầu, "Vậy phiền ngài sau khi hắn trở về nói cho hắn biết cháu đến tìm hắn, bảo hắn có rảnh phải đi tìm cháu chơi, gần đây đúng là nhớ hắn." Tiểu Triều ma ma vui vẻ đáp ứng, Lê Mộc ngồi trong chốc lát cũng liền rời khỏi Cao gia. Tương lai có lẽ phải qua một thời gian thật dài không được gặp lão bà đại nhân, anh không vui T^T~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]