Chương trước
Chương sau
Long Thất tiếp nhận Hình Thần Húc một quyền này, Hình Thần Húc trong lòng cũng là cả kinh, hắn từ trước đến nay đối thân thủ của mình thực có tự tin, mà vừa nãy bị Lê Mộc đánh trúng một cái, hắn cũng không chút do dự cho rằng là Lê Mộc lợi dụng thời cơ, nhưng Long Thất tiếp được hắn một quyền toàn lực lại làm cho hắn hết sức kinh ngạc, cũng quả thật làm cho hắn không dám tái xem thường Long Thất, quay đầu lại nghĩ, lấy thực lực Lê gia ở quân khu, tìm kiếm được bảo tiêu thân thủ tốt như vậy tựa hồ là chuyện dễ dàng.
Cứ như vậy bình tĩnh tự hỏi, cảm xúc của Hình Thần Húc cũng chậm chậm vững vàng xuống, hắn mới sẽ không tại loại thời gian này tự loạn đầu trận tuyến, nếu lúc này cùng Lê gia trở mặt, chuẩn bị còn chưa đầy đủ, dù sao chân chính cùng Lê gia đối lập chính là toàn bộ Hình thị gia tộc, cũng không phải một mình hắn.
Trầm ổn lại Hình Thần Húc thu hồi nắm tay mình, sửa sang lại một chút quần áo, trên mặt tức giận lại nhanh chóng biến mất, biểu tình biến so với kinh kịch biến kiểm còn nhanh hơn.
"Không hổ là xuất thân quân nhân thế gia a, Lê thiếu thân thủ thật đúng là không tồi, Hình mỗ bội phục, bội phục, còn có khí độ này, chắc hẳn nguyên nhân cũng là nhờ gia giáo tốt đẹp đi, ta ngược lại đối Lê lão gia tử thập phần ngưỡng mộ a, ngày khác nếu có cơ hội đến quân khu đại viện, tại hạ nhất định đăng môn bái phỏng."
Hình Thần Húc lời này ý tứ thực rõ ràng, ám phúng Lê Mộc tê liệt ở xe lăn, hơn nữa vừa nãy còn là hành vi không gia giáo, một bộ thái độ nho nhã có lễ, lại làm cho người ta không có lý do tức giận.
"Chúng ta quân khu đại viện gần đây lập một khối bảng hiệu mới ngoài cửa, xem ra Hình thiếu ngài còn không biết đi?" Lê Mộc cũng học Hình Thần Húc trên mặt mỉm cười, có qua có lại quay về hỏi một câu.
Nghe thế, Long Thất cùng Lãnh Huyên rõ ràng sửng sốt một chút, gần đây Lê gia lập bảng hiệu sao hai người các nàng cũng không biết.
"Nga? Lê thiếu cớ gì ra lời ấy?" Hình Thần Húc ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong lòng tính toán Lê Mộc đột nhiên nói lời này, là có ý gì.
"Ừm... Không có gì, chẳng qua, bảng hiệu trước cửa cũng không biết ai viết một câu..." Lê Mộc nói tới đây lại dừng một chút, ngay sau đó gợi lên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hình Thần Húc, thản nhiên nói:
"Tiện nhân và cẩu, không được đi vào."
"Phụt ", Phía sau Long đại mỹ nữ tự nhiên nhịn không được kích thích, lập tức cười ra tiếng. Mà đứng ở một bên Lãnh đại mỹ nhân mặc dù là biết rõ đạo lý cũng không có cười ra tiếng, nhưng khóe miệng khẽ nhếch vẫn là bán đứng nàng.
Không thể không nói, tiểu tổ tông nhà nàng mắng người ngược lại rất lợi hại, rất có phong phạm của nàng.
Nghĩ đến đây, Lãnh Huyên khóe miệng cong càng sâu, khóe mắt đều có thể nhìn ra ý cười, lập tức lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Nếu đã vậy, cũng không có gì để bàn bạc nữa, chúng ta đây ngày khác gặp lại đi." Nói xong, Hình Thần Húc tức khắc chuyển thân, nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy huy tay áo rời đi, Hình Thần Húc cũng quả thật có chút không cam lòng, nhưng không có biện pháp, hôm nay Lê Mộc quả thật làm cho hắn ném mặt mũi về đến nhà rồi, nếu không bởi vì kế hoạch của hắn còn chưa đến lúc, hắn làm sao có thể mặc cho phế vật ngồi xe lăn này đánh không hoàn thủ, mắng không trả miếng chứ. Hừ, Lê Mộc, ngươi cho ta chờ coi! Sớm muộn gì ta sẽ lấy lại hết thảy mọi thứ vốn thuộc về ta.
Hình Thần Húc rời đi làm cho cái văn phòng to như vậy liền còn lại ba người, Lê Mộc, Lãnh Huyên, Long Thất.
Lê Mộc thoắt cái sửa lại lạnh lùng ban nãy, ngược lại gắt gao nhìn chăm chú vào Lãnh Huyên, mà Lãnh Huyên lại bị ánh mắt Lê Mộc nhìn đến hơi hơi nghiêng đầu qua, như có chuyện gì lén gạt đi.
"Chuyện công ty vì sao không nói với anh? Là ba ba em bảo anh tới thăm em một chút, ông ấy nói em gặp khó khăn." Lê Mộc chặt chẽ nhìn chằm chằm ánh mắt Lãnh Huyên.
Tựa hồ là bị tầm mắt chăm chú của Lê Mộc khiến cho không biết phải làm sao, Lãnh Huyên xoay người yên lặng hướng đi bên kia, đứng ở cửa sổ sát đất khoan rộng, lông mày thon dài khẽ nhăn, lẳng lặng nhìn khuôn viên rộng lớn phía dưới. Áo khoác mỏng khoát lên ghế trên, mà nàng thì thân mặc một kiện áo đơn giản cộng thêm quần kaki, có vẻ vừa trắng vừa gầy, đạp lên giày cao gót tinh tế, vô cùng đơn giản như vậy đến nơi đó đứng, cộng thêm nhàn nhạt u sầu giữa hai hàng mi, tự có một loại khí tràng khuynh đảo chúng sinh.
Nhìn đến hình ảnh Lãnh Huyên ưu sầu như thế, Lê Mộc đột nhiên có loại xúc động muốn đem nàng lãm vào bảo vệ trong lòng, nhưng ngại chính mình hành động bất tiện, vẫn là thoáng ngăn chặn ý nghĩ của mình, chỉ để cho Long Thất đẩy mình đến bên cạnh Lãnh Huyên, lần nữa mở miệng nói: "Tình huống có bao nhiêu không xong?"
Lại lần nữa truy vấn, Lãnh Huyên rốt cục đáp lại, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương vài cái, cười khổ mà nói: "Có bao nhiêu không xong? Nguyên bản thuê cái CEO phụ trách mở rộng thị trường hải ngoại, hắn ở nước ngoài giấu diếm không ngừng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu trong chi nhánh công ty Lãnh thị, thiếu hụt gần 2 triệu Mĩ kim, hiện tại sự việc bại lộ hắn lại chạy mất."
Lãnh Huyên trên mặt biểu tình cũng không có gì biến hóa lớn, ánh mắt lại hiện ra khí tức lạnh lẽo.
"Chúng ta còn thừa lại bao nhiêu?" Lê Mộc lời nói cũng không có nhiều trình độ kỹ thuật, chỉ có thể hỏi trắng ra.
"Bộ phận thị trường nước ngoài, bởi vì hắn làm thâm hụt hiển nhiên không tốt được chỗ nào, mà công ty quốc nội vì mở rộng thị trường hải ngoại, tài nguyên tài chính đều bị điều đi không ít, thị trường chứng khoán gần đây lại còn không ổn định, đại hạng mục hai năm gần đây mở rộng, tài chính liên kết trải qua chuyện này sau quả thật có chút căng thẳng, một ít nhà xưởng không trọng yếu đình công, tỷ suất chiếm hữu thị trường kịch liệt giảm xuống."
Lê Mộc bưng lên chén trà Lãnh Huyên đã uống ở trên bàn, không có lập tức lên tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đôi môi Lãnh Huyên từng chạm qua, trượt qua sứ men xanh bóng loáng bên cạnh.
"Nếu như có thể, giao cho anh đến xử lý đi." Lê Mộc trên mặt hiện ra một loại biểu tình cực kỳ tự tin, tựa hồ chuẩn bị làm tốt hết thảy, biểu hiện tự tin làm cho hết thảy mọi người tin tưởng hắn sẽ thắng lợi.
"Giao cho anh? Được." Cũng không có quá nhiều nghi ngờ, không để ý tính tình Lê Mộc tựa hồ đã xảy ra thay đổi, chỉ là Lãnh Huyên thế nhưng bất giác nghĩ muốn tin tưởng Lê Mộc.
Long Thất cũng đã sớm thức thời lui ra ngoài, đi tìm Long Cửu mặt lạnh của nàng thôi, mà văn phòng còn lại hai người cũng không nói gì nữa, bên trong lâm vào yên lặng bình tĩnh, chỉ có từng đợt trà hương quanh quẩn.
Nhìn nam nhân ngồi xe lăn trước mắt, một bên phẩm trà, Lãnh Huyên cứ như vậy lặng lẽ ngắm nhìn hắn, đột nhiên cảm giác đối Lê Mộc có chút xa lạ.
Trộm đánh giá mặt nghiêng của mỗ Lê đang im lặng, từ sau khi sự tình dần căng thẳng, nàng liền rất ít có cơ hội lẳng lặng nhìn hắn như vậy, hắn lúc nào cũng luôn khiến cho nàng kinh hỉ cùng cảm động, bản thân đôi khi cảm thấy thật sự không hiểu được hắn.
Tuy bình thường luôn tùy tùy tiện tiện, nhưng trong tim hắn tựa hồ vĩnh viễn cất giấu một kiện tâm sự, có đôi khi nàng thậm chí cảm giác Lê Mộc như người đang sinh hoạt ở một thế giới khác, trái tim hắn cùng thân phận hoàn khố công tử này cực kỳ không hợp.
Lãnh mỹ nhân khóe môi khẽ nhếch.
Vì sao rõ ràng ở thời điểm nàng về nước Lê gia đã xuất hiện nguy cơ, mà Lê lão gia tử lại không chút hoang mang ẩn mình, ngược lại để cho Lê Mộc trải qua hết thảy, mà Lê Mộc từ nhỏ nổi danh "nhu nhược", lại đích xác đang từng bước từng bước cải biến.
Lê Mộc, anh rốt cuộc có thể có bao nhiêu tiềm lực?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.