Thành thị chìm vào đêm đen cũng không bởi vì thái dương hạ xuống mà ảnh hưởng đến sự huyên náo của nó, trên đường đèn đuốc sáng trưng, trong một gian nhà ăn tao nhã cực kỳ xa hoa, không khí cố ý nhuộm đẫm lãng mạn bao phủ toàn bộ nhà ăn, nước Pháp độc đáo phong tình ở trong này lại có một chút ý vị bất đồng. Đây dường như là một địa phương tốt để tình lữ bày tỏ tình yêu, nhưng chính tại đây trong hàng loạt cặp đôi tình lữ trong nhà ăn lại có một đôi nhìn như xứng nhưng hai người lại tự mình mang tâm tư khác nhau. "Tôi đã nói cả nửa ngày, hai chúng ta đã không còn khả năng nữa, phải cần tôi lặp lại bao nhiêu lần anh mới hiểu được?" Lãnh Huyên hơi thất vọng nhìn về phía nam nhân trước mắt, sau khi nàng nói ra lời cự tuyệt nam nhân này lại vẫn không có ý buông tay, nàng thậm chí có chút hoài nghi lúc trước thế nào mà lại thích hắn. "Em còn nhớ không? Em nha đầu này thích ăn nhất chính là ở nhà ăn Pháp do lão tiên sinh râu bạc mở, còn nhớ mỗi lần tới thời điểm cuối tuần đều sẽ lôi kéo anh cùng đi ăn, bởi vì em nói đó là bít tết Pháp chính tông nhất ở Mỹ quốc, về sau lão bản nhà hàng kia cùng hai người chúng ta quen biết, sau đó mỗi lần đi đều sẽ tặng hai người chúng ta ăn một phần Tiramisu lớn, mỗi lần em đều ăn làm đồ dính quanh mép, nhìn như ông già nôen..." Hình Thần Húc nhìn cốc cà phê trên tay, nhớ lại phía trước cùng Lãnh Huyên cùng một chỗ nhiều điểm tích tích, ánh mắt như mơ hồ đến phương xa không thể chạm đến. "Cho nên anh hôm nay dẫn tôi tới nhà ăn nước Pháp nguyên nhân chính là vậy sao? Nhưng mà, Thần Húc, chúng ta thật sự không có khả năng nữa, tôi đã có người mình thích rồi, anh đừng như vậy nữa... Đừng làm cho tôi cảm thấy áy náy, được không?" Tựa hồ là bị Hình Thần Húc hồi ức cảm nhiễm, Lãnh Huyên trước mắt dường như lại hiện lên hai người bọn họ cùng một chỗ từng trải qua, cũng chầm chậm nổi lên một tia áy náy. Hình Thần Húc cũng không để ý đến Lãnh Huyên xin lỗi, đúng lúc phục vụ sinh bưng tới hai cốc cà phê, ánh mắt hắn từ từ trở nên càng thêm đau thương, sau đó chậm rãi nói: "Em còn nhớ không? Hồi còn trung học em thích nhất là đến quán cà phê cách trường học chúng ta không xa ngồi ngẩn người, hơn nữa một lần ngẩn ngơ chính là cả buổi chiều, bởi vì không biết em suy nghĩ cái gì, cho nên anh mỗi lần đành phải cùng em cùng nhau ngẩn người..." Lãnh Huyên nghe hắn nói tới đây, nhấp hé miệng, lại nhẫn nhịn không có ngăn cản nam nhân trước mặt tiếp tục nói, tựa hồ cũng đắm chìm trong ký ức. "Em thích nhất chính là cà phê đen blue mountain, không giống với người khác, em thích nhất cà phê đắng không thêm đường, cho em..." Nói xong đem tách cà phê blue mountain người bán hàng mới vừa đưa tới bỏ vào trước mặt Lãnh Huyên. Ai ngờ Lãnh Huyên yên lặng mở chiếc hộp đã sớm chuẩn bị sẵn cho khách bên cạnh cà phê, sau đó lấy ra hai khối đường thả vào trong."Tôi hiện tại đã không còn uống cà phê đắng nữa..." Ai bảo trong nhà có đứa nhỏ lần nào cũng cưỡng bức lợi dụ cho nàng phóng đường vào cà phê, nàng tựa hồ đã thói quen cà phê thêm đường, loại cảm giác này cũng giống như đối tiểu hài tử kia vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, Lãnh Huyên cũng không có động một hơi vào cà phê mà Hình Thần Húc đưa cho nàng. "Thần Húc, hôm nay tôi đi trước, còn có, chuyện lần trước anh gửi cho tôi ảnh chụp của Lê Mộc, tôi hy vọng không cần xảy ra nữa, đó là chuyện giữa tôi và hắn, trừ bỏ tôi ra, người khác không được phép thương tổn hắn, bao gồm anh." Lãnh Huyên dừng một chút, nói: "Chúng ta, liền làm bằng hữu đi..." Lãnh Huyên cầm lấy túi xách của mình liền ly khai. Đối với bạn trai cũ này của nàng mà nói, hai người bọn họ xem như thanh mai trúc mã, trước khi gặp được Lê Mộc Lãnh Huyên vẫn cho rằng bản thân yêu hắn, nhưng sau lại phát hiện, có lẽ đó hoàn toàn không phải tình yêu, chỉ là hai người bên nhau thời gian dài cảm tình dần tăng lên mà thôi. Vậy bản thân đối Lê Mộc thì sao? Chẳng lẽ cũng là sống chung một chỗ thời gian dài tự nhiên nảy sinh cảm tình sao, nhưng biết đâu đó lại chính là tình yêu cũng không chừng? Lãnh Huyên không mang theo cảm tình rời đi triệt để chọc giận Hình Thần Húc, bên cạnh bàn ăn cao cấp chỉ còn lại hắn một người, sắc mặt dần lạnh xuống, sau đó qua một hồi liền thấy được một nữ nhân tuyệt mỹ đến bên cạnh hắn, nịnh nọt hướng về Hình Thần Húc dán lên thân thể mình, sau đó bị Hình Thần Húc một phen ôm vào trong ngực... Một chiếc xe xám bạc vụt tiến vào một mảnh rừng nhỏ vùng ngoại thành, xa xa nhìn đến một chiếc xe thương gia màu đen đỗ ở nơi đó, người trên chiếc xe xám dừng lại, cửa xe thương gia kia liền mở, đi ra hai đại hán, đón qua Lê Mộc đã hôn mê trở lại xe của mình, một cái như thủ lĩnh nói: "Đi thôi, đi biệt thự số 4." Xe thương gia phát động cơ, tiếp theo rất nhanh hướng về phía trước mà đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong đêm tối, mà chiếc xe xám bạc kia sau khi chiếc xe thương gia đi lại hướng tới phương hướng hoàn toàn ngược lại, tốc độ lại không mau, như là muốn tạo thành một ít tác dụng lừa gạt. Xe thương gia đi vào một căn biệt thự ở khu biệt thự giàu có vùng ngoại thành, lúc xe vừa đến cửa biệt thự, cổng lớn bên ngoài tự động mở ra, chờ xe vào lại lập tức đóng lại. Trên xe hai đại hán kéo Lê Mộc đi vào bên trong, bọn họ đi thẳng vào tầng hầm ngầm của biệt thự, sau đó mở ra một gian mật thất, tiện tay đem Lê Mộc ném trên mặt đất mật thất, sau đó đóng lại. Qua không bao lâu, Hình Thần Húc một thân tây trang đi vào mật thất, tây trang phẳng phiu khiến thân hình cao lớn của hắn được phác lên càng thêm cao to, mặt nghiêng minh hiển góc cạnh làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm anh tuấn, nhưng lúc này trên mặt lại hiện ra một loại vẻ mặt khác với ngày xưa ôn nhu, tham lam, thô bạo, cùng với ánh mắt cừu hận khiến cho hắn thoạt nhìn không hề tao nhã, ngược lại làm người ta có loại cảm giác không rét mà run. Lúc này một người đứng bên Hình Thần Húc đi đến cạnh Lê Mộc, sau đó mở ra một hộp thuốc, dược phẩm bên trong là thuốc phiện loại mới nhất, độc tính không lớn, nhưng sẽ làm cảm giác của người sinh ra ảnh hưởng. Lấy ra một ống chích chứa chất lỏng sau đó tiêm vào thân thể Lê Mộc, sau khi xong việc cầm thùng chậm rãi rời khỏi gian mật thất. "Đem hắn tỉnh lại." Hình Thần Húc nói với một đại hán bên cạnh. "Vâng, thiếu gia." Đại hán được ra hiệu, đi đến bên cạnh Lê Mộc vỗ hai cái, thẳng đến khi đem Lê Mộc chụp tỉnh. "Ha ha, Lê Mộc phải không, không thể ngờ được chúng ta rốt cục gặp mặt." Hình Thần Húc cười mang theo một tia hưng phấn điên cuồng. Sau khi hắn biết được thủ hạ của mình đắc thủ, hắn liền lập tức mang người tới biệt thự số 4, mục đích hắn tới chính là tra tấn Lê Mộc cho giải mối hận trong lòng, sau đó mới chậm rãi giết chết hắn, bất quá dùng Lê Mộc đứa con độc nhất này đến uy hiếp Lê gia có lẽ sẽ có hiệu quả không đồng dạng nga. Lê Mộc tỉnh lại sau, nhìn đến Hình Thần Húc trước mặt kỳ quái nói: "Ta đã biết chính là ngươi, nhưng ngươi vì sao không giết ta?" Phỏng chừng Hình Thần Húc hiện tại đã đối với mình hận thấu xương rồi đi, hắn cũng sẽ không đơn thuần cho rằng Hình Thần Húc sẽ lưu hắn một con đường sống. Muốn nhúc nhích thân thể, phát hiện tay đã bị trói ở sau lưng, mà phần eo dưới của hắn thế nhưng một tia tri giác cũng không có, chẳng lẽ là bị phế đi sao, nhất định là bọn họ động cái gì tay chân với ta mới để cho ta không cảm giác. Nghĩ đến đây Lê Mộc một trận kinh hãi, bây giờ còn không giết hắn, nhất định có mục đích gì đó. "Ta vì sao phải giết ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi dễ dàng chết đi như vậy sao, ta muốn tra tấn ngươi, ha ha ha, làm cho ngươi có biết cái gì gọi là sống không bằng chết, ai bảo ngươi động nữ nhân của ta!!!" Lúc này Hình Thần Húc tựa hồ đã khống chế không được tâm tình của mình. Lê Mộc vừa chuyển đầu lại phát hiện người mình từng biết. "Nhâm Kiện? Là ngươi!!" Người này chính là ở thời điểm hắn cùng Lãnh Huyên du lịch lần đó bắt cóc hai người bọn họ, cái Nhâm gia công tử Nhâm Kiện đã chạy trốn kia, Nhâm công tử này cũng không có như ngày xưa uy phong bát diện, mà là giống một đầu chó săn đi theo phía sau Hình Thần Húc, trên người nam nhân hơi thở đều không còn, vẻ mặt nịnh nọt, nguyên bản mặt cho dù là có chút đẹp trai hiện tại cũng trở nên có chút âm nhu quái dị, cằm cũng trở nên sạch sẽ ngay cả râu vụn cũng không có. "Thì ra lần đó bắt cóc sau lưng làm chủ là ngươi a, Hình thiếu gia, nhưng ngươi vì sao lại muốn bắt cóc Huyên nhi..." Khó trách Lê gia hạ nhiều công phu điều tra như vậy đều không có điều tra ra, thì ra là Hình gia sai tay chân đem Nhâm Kiện giấu đi a. Hình Thần Húc âm hiểm cười, "Đúng, là ta thì thế nào, không chỉ như vậy, một năm trước trận tai nạn xe cộ kia cũng là Hình gia chúng ta ra tay, nhưng không nghĩ tới ngươi lạn mệnh này lớn như vậy, rõ ràng bác sĩ đã tuyên bố tử vong nhưng lại sống lại, hừ, Lê gia đại thiếu gia phải không, nếu không vì Lê gia các ngươi, có lẽ hiện tại Hoa Hạ quốc chính là thiên hạ của Hình gia chúng ta, mà cùng Lãnh Huyên có hôn ước cũng sẽ là ta không phải ngươi!!" Hình Thần Húc nói đúng, vài thập niên trước Hình gia ở Hoa Hạ quốc thế lực rất lớn, hầu như trải rộng trung ương, nhưng lại trong trận tranh đấu giữa các thế lực bị Lê lão gia tử dẫn dắt một phe thế lực đuổi ra khỏi Hoa Hạ quốc, chỉ đành phải ở nước ngoài chậm rãi kéo dài hơi tàn, đây chỉ là một hồi chính đảng tranh đấu, không có ai đúng ai sai, chỉ có người thắng kẻ thua. Lê gia trong trận tranh đấu đã đánh bại thế lực khổng lồ của Hình gia, cho nên hiện tại Lê lão gia tử là thượng tướng rất có lực ảnh hưởng ở Hoa Hạ quốc thậm chí là trên thế giới, Lê gia cơ hồ nắm giữ hết quân quyền ở Hoa Hạ quốc, trong chính giới cũng rất có ảnh hưởng. Mà Hình gia bị đuổi đi chỉ có thể ở nước ngoài chậm rãi khôi phục thực lực, mai danh ẩn tích thập phần điệu thấp mà phát triển, Hình Thần Húc trơ mắt nhìn Lãnh Huyên về nước gả cho Lê Mộc nhưng cũng chỉ có thể nghe theo gia tộc an bài nhanh chóng cùng Lãnh Huyên chia tay, cũng kính nhờ phiền toái này, đây là đạo lý được làm vua thua làm giặc. Nhâm Kiện cũng ở một bên kích động nói: "Lê Mộc, hiện tại cũng tới lúc ta tính sổ với ngươi rồi." Nếu không phải Lê Mộc, gia tộc của hắn cũng sẽ không bị hủy diệt như vậy, hắn cũng sẽ không phải ở bên cạnh người khác làm một con chó nghe lời, hắn cũng sẽ không cứ như vậy bị phế đi, cuối cùng chơi không được nữ nhân. Mà bên này Lê Mộc cũng dần cảm giác được đau đớn bên hông mình, sau thắt lưng đau như bị bẻ gãy nửa người dưới lại vẫn không cảm giác, Lê Mộc chỉ có thể cắn răng kiên trì, thể lực từng chút từng chút xói mòn làm trán hắn tràn đầy mồ hôi, tinh thần cũng trở nên có chút hoảng hốt. Loại trạng thái suy yếu này cũng làm cho tinh thần Lê Mộc trở nên nôn nóng lên, hắn tức giận hô: "Hình Thần Húc, đồ tiểu nhân đê tiện nhà ngươi, đến a, ngươi giết ta a!!!" Nhìn đến biểu hiện của Nhâm Kiện cùng Hình Thần Húc, Lê Mộc đã nhận mệnh, chỉ có thể mắng chửi hắn. Hình Thần Húc thấy Lê Mộc như vậy, nụ cười trên mặt càng phát ra làm cho người ta sợ hãi, "Lê Mộc, ngươi gấp cái gì? Ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy, ngươi không phải thích Lãnh Huyên sao, nhưng nàng yêu chính là ta không phải ngươi, ta trước tiên ở trước mặt ngươi chơi nữ nhân ngươi thích, sau đó mới chậm rãi giết ngươi." Nói xong, Hình Thần Húc đi đến bên cạnh Lê Mộc, một cước đạp vào phần ngực vốn bị thương của Lê Mộc. " Hự ——!!" Lê Mộc cắn răng hừ một tiếng, hắn như nghe được tiếng hai cây xương sườn của mình bị gãy, cái loại đau đớn toàn tâm này làm hắn toát mồ hôi lạnh, bất quá hắn không thể ở trước mặt Hình Thần Húc cầu xin tha thứ. Cho dù chết, cũng sẽ không!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]