Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng xuyên qua bức màn đi vào trong gian phòng rơi trên sàn gỗ, xuyên qua không khí chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của hắn, mang theo độ ấm như có như không. Giường lớn sạch sẽ gọn gàng nằm một người ngủ chưa đã giấc, quen với tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Lê Mộc chậm rãi mở ra đôi mắt buồn ngủ trầm trọng, mền từ đầu vai chảy xuống, dấu hôn trên cái cổ gầy yếu trắng nõn dần trở nhạt như có như không. Đầu đau quá! Đây là cảm giác duy nhất của Lê Mộc sau khi tỉnh lại. Nhoi nhói đập đều trên huyệt thái dương làm cho kẻ nửa tỉnh nửa mê như hắn có loại cảm giác say say, đầu não trầm trầm mê mê, trong đầu trống rỗng, tư duy tạm ngưng làm hắn mất khả năng tự hỏi, càng không thể nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Nhìn quanh bốn phía, duy nhất có thể khẳng định chính là hắn đã an toàn trở lại nhà mình, xem ra hắn ngày hôm qua thật sự là uống say. Đã lâu không gặp cảm giác này, làm cho hắn thập phần không thích ứng, hơn nữa —— lòng còn sợ hãi, y phục trên người thế mà lại là áo ngủ sạch sẽ gọn gàng, tám phần là Lãnh Huyên mềm lòng mới giúp hắn đổi sạch quần áo. Quả nhiên, Lãnh mỹ nhân vẫn rất quan tâm mình đúng không. Cả người như là bị lật ra, nhất là đầu có chút dị thường trầm trọng, làm cho Lê Mộc không khỏi hoài nghi mình tối hôm qua rốt cuộc uống bao nhiêu rượu mới có thể say thành như vậy, nhớ rõ tối hôm qua từ khi mình nhầm lẫn uống phải ly rượu kia của Tư Đồ Tuyết lúc sau, liền say, sau đó xảy ra chuyện gì liền không nhớ rõ, nhớ đến tối hôm qua trong đầu Lê Mộc bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt. Đối hắn mà nói ngày hôm qua là một ngày nhấp nhô phập phồng, đầu tiên là hạng mục mình khổ tâm kế hoạch rốt cục thành công, vốn còn muốn ở trước mặt Lãnh mỹ nhân hảo hảo biểu hiện một phen, lại chẳng ngờ bị Lãnh mỹ nhân hiểu lầm, trong lòng khó chịu hít thở không thông, cùng các đồng nghiệp đi ra khánh công không nghĩ tới lại uống quá nhiều. Ở trong nhà tìm chung quanh mấy lần cũng không phát hiện bóng dáng Lãnh Huyên, phỏng chừng đã đi làm, nhưng mà sao ngay cả Lý thẩm cũng không thấy? Một đầu sương mù Lê Mộc như mọi ngày đến buồng vệ sinh bắt đầu rửa mặt, đột nhiên phát hiện mình hôm nay buổi sáng rời giường thiếu điểm gì. A! Đúng rồi, hôm nay buổi sáng thế mà lại không có cái vụ chào cờ đáng giận, chẳng lẽ thận mình gần đây không tốt? Trách không được sáng hôm nay dậy cảm thấy có điểm đau lưng a... Wait!! What is this?!! Lê Mộc xuyên thấu qua gương cẩn thận xem xét cổ của mình, tuy rằng những thứ dấu hôn này vốn không thâm, nhưng hiện tại vẫn có thể nhìn ra ít dấu vết. Lê Mộc nhớ rõ tối qua sau khi mọi người đi, cũng chỉ có hắn cùng Tư Đồ Tuyết đợi cùng một chỗ, đáng chết, tối hôm qua hắn rốt cuộc làm cái gì a? Tối hôm qua, hắn cùng Tư Đồ Tuyết lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một loại dự cảm xấu nảy lên trong lòng, hết thảy hiện tượng đều cho thấy đêm qua chính mình có 80% tỷ lệ là đem lần thứ hai của mình cống hiến đi ra ngoài cho Tư Đồ Tuyết, hy vọng đừng có là thật, bằng không làm sao đối mặt với băng sơn lão bà đại nhân. Ông trời không cần đùa giỡn ta như vậy chứ, sau khi làm nam sinh lần đầu tiên cùng lần thứ hai đều dưới tình huống say rượu cống hiến ra ngoài, hơn nữa một chút ký ức đều không có a, loại chuyện này cho dù làm cũng phải cho ta lưu lại điểm cảm thụ đi, nói như vậy, thời điểm mình chân chính thanh tỉnh coi mòi một lần cũng không có, chẳng lẽ mình chỉ có thời điểm uống nhiều quá mới có diễm phúc như vậy sao?? Ạch, nói sai rồi, này không phải diễm phúc a, này rõ ràng chính là họa a ~~~~ Lê Mộc vội vã đuổi tới công ty, sau đó trước tiên chạy tới mỹ nữ trợ lý bộ. Xuất hồ ý liêu không có ở trong này nhìn đến thân ảnh Tư Đồ Tuyết, Lê Mộc trở nên có chút kích động lên: "Tuyết Nhi đâu, các cô nhìn đến Tuyết Nhi sao?" Chẳng lẽ tối qua hai người bọn họ thật sự xảy ra loại chuyện này, hôm nay Tư Đồ Tuyết không đến đi làm, không phải là cô gái nhỏ này luẩn quẩn trong lòng chứ. Từ Tiểu Lộ nhìn đến Lê Mộc vẻ mặt kích động, liền nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy, cậu trước đừng có gấp, Tuyết Nhi hẳn là cùng một chỗ với Tích Vũ, Tích Vũ đã sớm gọi điện nói Tuyết Nhi sẽ cùng nàng đi làm một ít việc, hôm nay sẽ không đến công ty..." "Nàng tối hôm qua không phải uống nhiều quá thôi, hôm nay nàng không có tới, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, làm tôi sợ muốn chết, ha ha..." Có Mạc Tích Vũ bên người hẳn là sẽ không có việc gì đi, Lê Mộc cũng yên tâm. Văn phòng tổng giám đốc. "Lạc Lạc, cô... cô hôm nay buổi sáng có nhìn thấy Lê Mộc không?" Lãnh Huyên làm như vô ý hỏi. "A? Nga ~~ lão bản cô là đang quan tâm Lê Mộc sao??" Lạc Lạc vẻ mặt 'tôi hiểu mà cô không cần nói nữa'. Lãnh Huyên trên mặt hiện ra một chút hoảng hốt, mỗi lần đụng tới chuyện của Lê Mộc là nàng liền khống chế không được tâm tình của mình, "Tôi không có, chính là hắn cầm tiền lương cũng không làm tốt công tác bí thư, tôi quyết định triệu hồi hắn về trợ lý bộ công tác, bí thư công tác vẫn là cô, đương nhiên, tiền lương gấp bội, tiền thưởng gấp bội." "Thật vậy sao? Gấp bội a ha ha ha..." Vừa nghe đến lời này của lão bản, Lạc Lạc nguyên cả khuôn mặt liền tràn ngập "Phát tài ha ha ha ", nhưng ngay sau đó Lạc Lạc lại hỏi: "Điều Lê Mộc trở về? Kỳ thực hắn làm rất tốt, hơn nữa người tốt lắm, không phải thật sự muốn hắn quay về trợ lý bộ làm tạp công chứ..." Với lại, lão bản, cô thật sự bỏ được hắn sao. "Người tốt lắm? Các người rất quen thuộc sao?" Ánh mắt Lãnh Huyên chậm rãi lạnh xuống dưới, làm cho Lạc Lạc bất giác cảm nhận được một luồng mát mát, vì tránh cho lão bản hiểu lầm liền cấp tốc nói: "Ách... Người quả thật tốt lắm, nghe nói hôm qua bọn họ đi ra ngoài uống rượu nhiều quá, hôm nay Tư Đồ Tuyết không tới đi làm, lúc Lê Mộc đến còn cố ý chạy tới hỏi tình huống của Tư Đồ Tuyết, biết nàng không có việc gì mới..." Sau lưng cảm giác mát càng ngày càng trầm trọng, Lạc Lạc cũng không dám nói thêm gì nữa, tìm cái cớ trở về chỗ ngồi của mình công tác, lại phát hiện Lãnh đại lão bản đứng lên, đi đến trước bàn bưng lên bó hoa hồng rất xinh đẹp vừa được đưa tới sáng hôm nay, hí hoáy một hồi như có điều suy nghĩ, cầm túi xách vội vàng đi ra ngoài. "Lạc Lạc, tôi ra ngoài gặp một cái bằng hữu, sự tình hôm nay tạm đẩy ra sau, có người tới tìm tôi thì nói tôi đi ra ngoài, cô đem phòng nghỉ của tôi sắp xếp lại một chút, tôi có thể sẽ ở nơi này một thời gian dài, tôi đi trước..." Lời còn chưa dứt, theo sau mà đến chính là tiếng đóng cửa thanh thúy. Lãnh đại lão bản đây là đi ra ngoài gặp ai a? Nàng rất ít vì việc tư mà đem công sự đẩy về sau, điều này cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của Lạc Lạc, ba bước nhảy hai bước đi đến trước bàn Lãnh Huyên lại nhìn thấy bó hoa hồng kia. Hoa kia là sáng hôm nay đưa lại đây, khác với hoa hồng đỏ trước kia, lần này là hơn chục bông hoa hồng bảy sắc, Lạc Lạc từng nghe người ta nói qua cái này gọi là "thải hồng mân côi ", nghe nói là hoa hồng đắt nhất Trung Quốc, lợi dụng công nghệ cao gieo trồng ra, mỗi một cánh hoa màu sắc đều không giống nhau, loại hoa hồng đắt nhất Trung Quốc này hạn lượng chỉ có 30 bông, mà người tặng hoa này vừa ra tay chính là một bó, đối với bất cứ người nữ sinh nào cũng đều là một lễ vật lãng mạn đến tận nhà. Ngẫu nhiên nhìn thấy giữa bó hoa có một tấm thiệp tinh xảo, mặt trên chỉ viết vô cùng đơn giản bốn chữ: Anh đã trở về. Đề tên là: Hình Thần Húc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]