Tục ngữ nói rất đúng, thiên hạ không có bán thuốc hối hận, Lê Mộc hiện tại chính là tâm tình như vậy. Lê Mộc chậm rãi ở trong hành lang công ty bước đi thong thả từng bước, nhìn một đám người tan tầm hướng ra phía ngoài, trong lòng đã sớm phiêu ra bên ngoài: sớm biết lúc trước sẽ không đi quán bar chỗ đó chơi, cũng sẽ không gặp phải cái diêm dúa nữ kia, lại càng sẽ không không minh bạch qua đêm ở nhà Mạc Tích Vũ, giờ thì hay rồi, Lãnh mỹ nhân biết một cái liền tức giận như vậy. Từ từ, Lãnh mỹ nhân tức giận, đây có phải thuyết minh nàng là thích ta hay không? Nghĩ đến đây Lê Mộc đột nhiên thấy tâm tình mình có vẻ tốt hơn nhiều. Thở dài một hơi, Lê Mộc quơ quơ đầu, muốn đại não thanh tỉnh một chút. "Lê Mộc!" Thanh tuyến xinh đẹp thanh thúy đem tư duy Lê Mộc kéo về hiện thực, nhìn lại mới phát hiện là Tư Đồ Tuyết bên này vừa đi tới, nhìn đến Tư Đồ Tuyết, tâm tình vừa mới chuyển tốt Lê Mộc lại nhớ tới chuyện đêm nay cùng bọn họ thương lượng tổ chức khánh công yến. "Sao mà chậm như vậy a, không phải đã bàn tốt tan tầm tập hợp ngay tại cửa sao, bọn tôi ở bên dưới chờ cậu nửa ngày, kết quả không thấy cậu tới, tôi mới đi lên xem." Tư Đồ Tuyết bước nhanh đến trước mặt Lê Mộc, vô cùng thân thiết kéo tay Lê Mộc đi ra ngoài. Lê Mộc nhìn Tư Đồ Tuyết nhiệt tình như vậy, cũng biết không thể cô phụ hảo ý của mọi người, khánh công yến này tự nhiên là không thể không đi, chỉ là chưa cùng Lãnh Huyên nói chuyện mình buổi tối cùng các nàng đi ra ngoài, cũng không biết Lãnh Huyên khi nào mới có thể nguôi giận. Quên đi, chờ chốc lát nữa gọi điện thoại về nhà cho Lý thẩm nói mình tối nay về trễ một chút, bằng không nếu trực tiếp gọi điện thoại cho Lãnh Huyên, chỉ sợ nàng còn chưa tiêu khí đâu, đến lúc đó mình sẽ chết còn thảm hại hơn. Ngồi lên xe Tư Đồ Tuyết, Tư Đồ Tuyết đem xe chậm rãi chạy, bởi vì hôm nay khó được thả lỏng đi ra ngoài chơi một lần, cho nên mọi người trên xe tựa hồ cũng thật cao hứng. Lê Mộc lấy di động ra gọi về điện thoại nhà riêng, nghe chính là Lý thẩm, Lê Mộc đơn giản cùng nàng công đạo an bài buổi tối của mình, cũng dặn Lý thẩm cùng Lãnh Huyên nói một tiếng tối nay mình về trễ, miễn cho Lãnh Huyên tức giận, dứt lời liền cúp điện thoại. " Gọi điện thoại cho ai thế?" Tư Đồ Tuyết vừa lái xe vừa như vô ý hỏi. Lê Mộc ngây ra một lúc, tựa hồ rất kỳ quái vì sao Tư Đồ Tuyết sẽ hỏi những lời này, sửa sang lại một chút suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: "Gọi về nhà." "Lãnh Huyên?" "Không phải không phải, chỉ là một trưởng bối trong nhà, bất quá đã nói buổi tối trước chín giờ rưỡi tôi nhất định phải về nhà..." Chín giờ rưỡi là thời gian Lãnh Huyên đi vào giấc ngủ mỗi ngày, Lê Mộc sợ Lãnh Huyên lo lắng, cho nên vẫn là nghĩ kỹ rồi, phải về nhà trước chín giờ rưỡi. Xe chạy rất nhanh, hôm nay thần kỳ không có kẹt xe, mọi người hôm nay vốn chính là vì thả lỏng giải trí, cho nên các mỹ nữ phần lớn dẫn theo bạn trai mình lại đây, đoàn người một đường thông suốt vô trở ngại đi vào phòng KTV đã đặt sẵn trước đó. "Phiền toái mang chúng ta đi phòng đã đặt." Lê Mộc thập phần lễ phép hướng một vị bồi bàn hỏi. "Được, tiên sinh, mời." Bồi bàn hơi hơi cúi đầu, mang theo đoàn người Lê Mộc đi đến phòng. Dọc đường đi này không khó phát hiện, nhà KTV này cách âm hiệu quả, thập phần không tồi, trật tự cũng tốt lắm, không có náo loạn như địa phương khác. Mọi người vừa ngồi xuống, nhóm mỹ nữ này bản tính liền bại lộ ra hết. "Anh nói sói đến đây sói đến đây, nói anh vẫn còn yêu em!" Một bài《 lang đến đây 》của Dương Thừa Lâm, cơ hồ là mấy nha đầu chết tiệt kia cùng nhau rống lên! Các mỹ nữ chú ý hình tượng một chút đi, xin chú ý các ngươi là mỹ nữ được không!!! Không khí tràn đầy sinh động nổi lên, nhóm mỹ nữ chuyên tâm ca hát, Lê Mộc cùng nam bằng hữu của các nàng yên lặng ngồi trên ghế sa lon nhìn các nàng ầm ĩ, mọi người chơi đùa đều thật cao hứng, duy độc Tư Đồ Tuyết ngồi ở bên cạnh Lê Mộc nghiền ngẫm nhìn. "Tích Vũ đâu, Tích Vũ sao không có tới a?" Lê Mộc nghi hoặc hỏi Tư Đồ Tuyết lẳng lặng ngồi bên người. "Nga, Tích Vũ tỷ hôm nay có việc, nàng nói nếu chuyện xong xuôi sớm một chút sẽ tận lực chạy tới tham gia, nhưng rất có thể tới không được, cho nên bảo chúng ta cứ chơi đi." Tư Đồ Tuyết đổ nửa ly Vodka vào trong ly, chất lỏng trong suốt đổ vào ly thoạt nhìn như nước sôi, nhưng đây cũng là loại rượu cay mạnh nhất. "Đến một chút không?" Tư Đồ Tuyết giơ lên cái ly ở trước mắt Lê Mộc quơ quơ. "Không uống không uống, tôi không uống rượu, vừa uống rượu liền say..." Lê Mộc có chút nghĩ mà sợ nhìn nửa ly Vodka, trong lòng có điểm chột dạ, dù sao uống rượu hỏng việc hắn cũng không phải một hai lần. Tư Đồ Tuyết nghe đến đó cũng không nói gì nữa, nhưng Tư Đồ Tuyết buông tha hắn, mấy nam nhân bên người lại không đáp ứng. Một người trong đó nói: "Lê Mộc, là một lão gia thì phải đến uống vài hớp, còn sợ uống rượu, không phải là sợ lão bà chứ, ha ha ha..." Mọi người nghe thế đều hiểu ý cười, mà vị đại ca nói những lời này thì bị lão bà mình véo cái lỗ tai túm đến một bên giáo dục, nhưng trong đám người đang vui chơi chỉ có Tư Đồ Tuyết yên lặng tiếp tục uống rượu. "Ai ai ai! Này cũng không thể chỉ để chúng ta hát a! Hôm nay diễn viên chính của chúng ta là Lê Mộc a, còn có Tuyết Nhi cũng đừng tại kia ngồi không, hai người các ngươi có phải cũng nên cho chúng ta song ca một bài?" Không biết là gái nào ồn ào, lập tức, toàn bộ KTV mọi người đem ánh mắt tập trung ở trên người Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết. "Đúng thế đúng thế! Tuyết Nhi, Lê Mộc, hai người cũng đừng ngồi không, đến cùng nhau hát một bài a" Từ Tiểu Lộ cũng đi theo ồn ào, tuy rằng mặt ngoài không nói, nhưng nàng đã sớm nhìn ra Tư Đồ Tuyết kỳ thực thích Lê Mộc, chỉ là ngại nói ra thôi. Lê Mộc có chút ngại ngùng khoát tay áo, nói: "Không được không được, ngũ âm của tôi không được đầy đủ, không biết ca hát, vẫn là mọi người hát đi, tôi trước đi toilet một chút." Tiêu tiêu sái sái đi ra phòng KTV, Lê Mộc một người ngơ ngác chạy đến sân thượng KTV lẳng lặng ngây ngốc. Cũng không biết Lãnh Huyên hiện tại đang làm gì, ai, ban ngày nàng thoạt nhìn tức giận như vậy, cũng không biết làm sao mới có thể dỗ dành nàng, cho dù ta từng làm nữ nhưng dường như vẫn không hiểu lòng phụ nữ a, chờ một chút về nhà nhất định phải biểu hiện ngoan một chút, mặc kệ Lãnh Huyên trách cứ ra sao đều phải ngoan ngoãn, ừm, cứ như vậy. Lê Mộc làm một cái hít sâu, sau đó liền theo đường cũ trở về phòng. "Làm gì đi đâu đó, tại sao lâu như thế mới trở về, bọn tôi vừa nãy còn định đi ra ngoài tìm cậu." Tư Đồ Tuyết có chút khẩn trương nói với Lê Mộc. Lê Mộc tiện tay cầm lấy một ly nước trắng một hơi uống đi xuống, sau đó nói: "Ách... Không có việc gì, chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí." Ngay tại thời điểm Lê Mộc mới vừa nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng: "Nước này vị sao cay như vậy a?" Quơ quơ cái đầu đang dần có chút không tỉnh táo, "Bất quá còn uống ngon vô cùng..." "Lê Mộc, đây là Vodka tinh khiết cao độ, cậu uống xong toàn bộ?" Tư Đồ Tuyết kinh hô. Lúc này đã uống rượu Lê Mộc đâu còn có thể hiểu được ý của Tư Đồ Tuyết, chỉ há miệng gào thét: "Không tồi không tồi, mùi vị này không tệ ~~ đến đến đến, chúng ta lại đến uống điểm!!" Một bên các nam sinh nhìn thấy Lê Mộc thế mà lại bắt đầu uống rượu, cũng đều thập phần kỳ dị, nhưng hưng thú cũng nổi lên, cùng Lê Mộc một ly tiếp một ly uống lên, bất quá kỳ quái chính là cái tên nói không biết uống rượu Lê Mộc xác thực so với người khác đều uống nhiều hơn, người khác đều là rót ra một chút Vodka, hắn là trực tiếp cầm cả chai Vodka uống lên. "Đến đến đến, chúng ta hôm nay buổi tối phải không say không về a ~~ " Đẩy chén cụng ly, thời gian tựa hồ trôi qua thực nhanh chóng. Lãnh Huyên ngồi trên ghế sa lon ở trong nhà, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Đã sắp 10h rưỡi, tên hỗn đản này sao vẫn chưa trở lại, không phải xế chiều hôm nay ta cùng hắn phát hỏa đem hắn dọa chạy rồi đi, tên hỗn đản này sao mà ngốc như vậy a... Lãnh Huyên trong lòng nghĩ vậy, tâm tình liền càng ngày càng bực bội, khó được tính trẻ con cầm lấy cái gối đang ôm trong lòng ném tới sô pha bên kia, sau đó bắt đầu tự mình sinh hờn dỗi. Một bên Lý thẩm cũng có chút lo lắng tiểu thư nhà mình, nói: "Tiểu thư, cô trước đi ngủ đi, cô gia không phải gọi điện thoại nói hắn chỉ ra ngoài dự tiệc một hồi nên sẽ về trễ một chút thôi sao, với lại cô gia yêu cô như vậy, cô cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu, vẫn là sớm chút đi ngủ đi, đừng đợi, không cần mệt hỏng thân mình." Lãnh Huyên nghe được Lý thẩm nói mấy câu này, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, ngữ khí lại trở nên có chút làm cho người ta đoán không ra nói: "Tối nay trở về? Tôi thật muốn nhìn anh có thể chơi đến khi nào mới về nhà." "Tiểu thư, cô về phòng trước rồi hẵng chờ, như vậy cũng so với đứng ở phòng khách này thoải mái hơn chút." Lý thẩm có chút đau lòng Lãnh Huyên, dù sao lúc nhỏ Lý thẩm cũng chiếu cố Lãnh Huyên một thời gian dài. Ngẩng đầu nhìn Lý thẩm một cái, cũng có chút áy náy nói: "Được rồi, tôi trở về phòng trước, Lý thẩm, thím cũng đi về ngủ trước, không cần cùng tôi, một mình tôi chờ hắn là được rồi." Lý thẩm cũng đành chịu thở dài, chỉ có thể trở lại gian phòng của mình, nhìn đến tiểu thư nhà mình vì cô gia lo lắng như vậy, cũng có chút kỳ quái, cô gia bình thường thành thật yêu vợ như vậy hôm nay buổi tối sao dám trễ như thế còn không về nhà. KTV. Lại nói Lê Mộc bên này, bởi vì thời gian quá muộn, mọi người cũng liền từng người từng người về nhà, sau khi vài người cuối cùng rời đi, cũng chỉ còn lại có Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết hai người ngồi trong phòng KTV. Bởi vì trước đó mọi người cũng không biết sẽ chơi tới khi nào, cho nên thẳng thắng đặt một chỗ bao cả đêm, thế mới có thể chơi trễ như vậy. "Lê Mộc, tất cả mọi người đi rồi, Chúng ta... cũng nên đi đi..." Tư Đồ Tuyết mơ mơ màng màng nhìn về phía Lê Mộc, buông nửa ly rượu trong tay. Lê Mộc không chút chú ý cầm ly rượu trong tay uống, không mảy may có ý muốn về nhà. ( phỏng chừng tên này đã uống đến ngu rồi ) Tư Đồ Tuyết cũng say rượu, thấy hắn không đáp lại, liền nghĩ muốn đến kéo tay Lê Mộc ngăn cản Lê Mộc tiếp tục uống, lại chẳng ngờ bị Lê Mộc xua tay đụng vào mất đi trọng tâm, lập tức ngã xuống vào lòng Lê Mộc. Lê Mộc tuy rằng ý thức không tỉnh táo nhưng vẫn là bị động tác như vậy kinh tới rồi, say rượu mơ mơ màng màng nhìn về phía người trong lòng lúc này. "Huyên..." Lê Mộc đem Tư Đồ Tuyết trong lòng coi như Lãnh Huyên, một phen ôm vào trong ngực. Tư Đồ Tuyết nhìn nhìn người đem mình cường ôm vào trong ngực, tựa hồ thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ, nếu có thể vĩnh viễn như vậy đi xuống thì thật tốt a. "Huyên nhi, em đừng rời bỏ anh..." Đột nhiên, trong miệng Lê Mộc lại phát ra một thanh âm như vậy, dọa Tư Đồ Tuyết chính đang say mê nhập thần giật thót. Đợi Tư Đồ Tuyết nghe hắn nói cái gì sau, lập tức trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận, nhưng thấy Lê Mộc mơ mơ màng màng, chân mày nơi đó hơi nhíu, nàng lại có chút đau lòng, lẩm bẩm nói: "Huyên nhi Huyên nhi, nàng rốt cuộc tốt chỗ nào a? Chẳng lẽ trong lòng cậu chưa từng thích tôi sao?" "Huyên nhi em đừng đi" đột nhiên, Lê Mộc một cái xoay người, chính diện quay mặt về phía Tư Đồ Tuyết, sau đó đưa tay chụp loạn, lại vừa vặn bắt được hai tay Tư Đồ Tuyết. Lê Mộc cứ như chụp được ngọn cỏ cứu mạng, đem tay Tư Đồ Tuyết cầm không buông, miệng hàm hồ lẩm nhẩm, hai tay đem Tư Đồ Tuyết thoáng cái đánh đổ trên ghế sa lon dài, mặt hai người khoảng cách không đến 2cm. Bóng dáng hư hư thực thực trước mắt cùng thân ảnh Lãnh Huyên trong đầu trùng hợp lại, trong lúc nhất thời Lê Mộc xem ngây ngốc, mơ mơ màng màng ý thức được hai người tư thế ái muội, liền muốn đứng dậy. "Huyên nhi..." Lời còn chưa dứt, Tư Đồ Tuyết trực tiếp ngay tại thời điểm hắn nói chuyện đem môi của mình dán đi lên, chính mình nho nhỏ đầu lưỡi sớm thừa lúc Lê Mộc nói chuyện khe hở chui vào trong miệng hắn khiêu khích hắn. Vụng về hôn tựa hồ cũng đánh động vào lòng Lê Mộc, ngực như bốc lửa, nghĩ rằng nữ nhân trước mắt chính là Lãnh Huyên, thoáng chốc đem nàng gục trên ghế sa lon lần nữa, cường ngạnh dùng lưỡi mình đem đầu lưỡi đẩy trở về miệng nàng, hai lưỡi giao triền, hắn điên cuồng mà mút vào ngọt lành của nàng, một chút liền nghiện. Cơ thể càng ngày càng nóng, Tư Đồ Tuyết đặt tay lên bờ vai hắn, ấm áp hô hấp lưu chuyển qua lại giữa mũi hai người. "Cạch —— " Tiếng cửa mở thanh thúy ở phía sau hai người vang lên, làm cho Lê Mộc theo tiềm thức sửng sốt một chút, Tư Đồ Tuyết lập tức thanh tỉnh đem Lê Mộc đẩy ra, nhìn về phía người đến. "Tích Vũ, bọn tôi..." Lúc này Lê Mộc còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, cảm giác được mình bị đẩy ra, nhưng đại não hoàn toàn không biết lúc này chuyện gì xảy ra, Mạc Tích Vũ đi đến trước mặt Lê Mộc duỗi tay đem hắn từ trên ghế sa lon túm lên. "Ba —— " Tiếng vang thanh thúy dường như cùng KTV huyên náo có chút không hợp nhau. Lê Mộc bị đánh vẫn còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, đại não hoàn toàn mất suy xét, rượu cồn mê hoặc hắn dường như không cảm thụ được đau đớn trên mặt. Thấy Lê Mộc không có phản ứng, Mạc Tích Vũ quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Tuyết, trầm giọng nói: "Tuyết Nhi, em có biết mình đang làm cái gì không?!" Tư Đồ Tuyết cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhớ lại chuyện vừa nãy, nàng cũng không biết sau khi uống nhiều quá sự tình sẽ phát triển đến nước này, nước mắt không chịu thua kém chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ có vẻ càng khiến người trìu mến, Mạc Tích Vũ xem đến đây, cũng hiểu được thái độ của mình có chút quá, ngữ khí hòa hoãn nói: "Em... quên đi, hắn đã có người thích, Tuyết Nhi, hắn sẽ làm thương hại đến em." Không để ý đến Lê Mộc ở bên cạnh, Mạc Tích Vũ chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đồ Tuyết ngồi xổm xuống, buông mắt xuống, ôn nhu lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, ngữ khí như dỗ tiểu hài tử: "Được rồi được rồi, Tuyết Nhi đừng khóc, chị trước đưa em về nhà, về phần tên hỗn đản này..." Mạc Tích Vũ đi đến trước mặt Lê Mộc, còn muốn mắng hắn hai câu, kết quả phát hiện tên hỗn đản này thế nhưng đứng ở một bên ngủ. Hỗn đản, đứng đều có thể ngủ, ngươi còn là người sao!! Nếu quả thật Lê Mộc tỉnh Mạc Tích Vũ nhất định sẽ không chút lưu tình mắng ra miệng, bất đắc dĩ hiện tại đành phải tìm tới phục vụ sinh KTV hỗ trợ đem Lê Mộc cõng vào trong xe của mình, còn mình thì đi đỡ Tư Đồ Tuyết. Gọi điện thoại cho Lãnh Huyên, biết được địa chỉ nhà nàng, sau đó tính toán lái xe đưa tên hỗn đản Lê Mộc này về nhà trước. "Leng keng —— " Thực làm cho Mạc Tích Vũ kinh ngạc chính là, mở cửa dĩ nhiên là Lãnh Huyên, chẳng lẽ nàng vẫn đang chờ hắn trở về? Quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân mình đang nâng, trong lòng nghi hoặc người này rốt cuộc có bao nhiêu mị lực mà lại làm cho Tuyết Nhi cùng vạn năm băng sơn Lãnh Huyên đều ái mộ hắn. Nhìn bạn tốt ngày xưa của mình vì người nam nhân này mà mỏi mệt thành như vậy Mạc Tích Vũ cũng có chút lo lắng, giúp đỡ Lãnh Huyên đem Lê Mộc ngủ say như lợn chết đỡ đến giường lầu hai nằm hảo. "Cậu hình như thay đổi rồi." Mạc Tích Vũ nghĩ muốn xuyên qua con ngươi Lãnh Huyên nhìn ra thứ gì đó, nhưng không có thu hoạch. "Tôi thay đổi? Đúng vậy..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]